"Bà nội ——" Trong phòng của lão phu nhân, Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần đứng sóng vai, cung kính kêu một tiếng.
"Ừ, đến rồi!" Lão phu nhân , ánh mắt sắc bén nhẹ nhàng quét qua khoảng cách nửa thước giữa bọn họ: "Tiểu thần, Mộc Mộc là vợ mới cưới của cháu, cháu phải thương nhiều một chút."
Lời này vừa dứt, Đoan Mộc Mộc cảm giác ngang hông căng thẳng, Lãnh An Thần đã kéo vào trong ngực, "Bà nội yên tâm, cháu sẽ thương ấy."
Cái chữ “thương”’ đó, nhấn rất mạnh, khiến Đoan Mộc Mộc có cảm giác khí lạnh xuyên thấu tận xương.
Lão phu nhân gật đầu một cái, trên mặt lộ ra nụ hài lòng: "Cháu như ta có thể yên tâm rồi." Nói xong đưa tới hai tấm vé: "Hôm nay gọi các cháu tới là về chuyện đi hưởng tuần trăng mật, ta đã kêu người mua hai vé máy bay, đi Las Vegas, còn có Vienna và Amsterdam, trong thời hạn một tháng."
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy da đầu căng lên, trăng mật chẳng phải có nghĩa là phải ở bên cạnh người đàn ông này 24/24 giờ sao? Mới nghĩ một chút mà đã thấy nhức đầu.
"Bà nội, không đi trăng mật không ạ?" Đoan Mộc Mộc cẩn thận mở miệng, mới dứt liền thấy sắc mặt của lão phu nhân thay đổi, tranh thủ thời gian giải thích: "Cha cháu vẫn còn ở bệnh viện, cho nên cháu. . . . . ."
"Chuyện Đoan tiên sinh bệnh cháu không phải lo lắng." Lão phu nhân cắt ngang lời : "Ngày mai chín giờ rưỡi bay, các cháu về chuẩn bị đồ đạc đi."
Trong phòng, Đoan Mộc Mộc cầm vé máy bay mà ngẩn người, cảm thấy nhức đầu khi phải một mình chung đụng với Lãnh An Thần , người đàn ông này mặc dù không hung mãnh như sài lang hổ báo, đơn độc chung đụng với , Đoan Mộc Mộc cảm giác trái tim nhỏ quá sức chịu đựng.
"Bà xã, đang ảo tưởng về cuộc hành trình sao trăng mật của chúng ta?" Sau lưng đột nhiên vang lênmột giọng , khiến Đoan Mộc Mộc run lên.
Cô nắm chặt vé máy bay trong tay, cố ra vẻ trấn định, "Đúng a, Las Vegas, Vienna và Amsterdam, là nơi tôi đã muốn đến trong suốt hai mươi năm nay."
Nghe thấy ..., chân mày nhíu chặt lại, hướng gần sát vào : "Ý của là rất chờ mong tuần trăng mật của chúng ta?"
Ngước mắt chống lại ánh mắt của gần trong gang tấc, bên trong phản chiếu rõ ràng bộ dáng của , trong khoảnh khắc này, trong đầu Đoan Mộc Mộc không khỏi vang lên một câu: trong trời đất này, chỉ mình ta tồn tại!
Nhịp tim của ngay lập tức đập thình thịch!
Không biết tại sao lại có cảm giác này, hoảng hốt, bật thốt lên một câu, "Đúng a, tôi rất mong đợi!"
Nghe thấy câu trả lời của , Lãnh An Thần càng ghé sát vào, ngón tay nhấc cằm lên, ánh mắt mềm mại như nước: "Bà xã, thật ra thì cũng rất chờ mong!"
Nói xong, thân thiện nhe răng một tiếng, chẳng biết tại sao, khi Đoan Mộc Mộc thấy , cảm giác quanh thân giống như có một làn gió lạnh thổi qua, lạnh nổi gai ốc. . . . . .
Ngày hôm sau, Đoan Mộc Mộc xách theo túi hành lý đơn giản cùng Lãnh An Thần đi tới sân bay, đến khi thấy bóng dáng xinh đẹp đi về phía người đàn ông bên cạnh thì chợt hiểu tối hôm qua câu đang mong đợi có ý nghĩa gì rồi.
Thì ra là, tuần trăng mật này có ba người!
"An Thần , sao giờ mới đến, em đợi một hồi lâu!" Lam Y Nhiên nũng nịu ôm cổ của Lãnh An Thần , ánh mắt lại liếc về hướng Đoan Mộc Mộc đứng ở một bên, trong đôi mắt đẹp hình quả hạnh là vẻ đắc chí, thành công, kiêu ngạo, còn có khinh bỉ, giống như đang ..., Đoan Mộc Mộc tính là cái gì, cho dù đã gả cho Lãnh An Thần , người đàn ông này vẫn là của tôi đấy.
Vẻ đắc chí này của , rơi vào trong mắt của Đoan Mộc Mộc, vốn không muốn sanh sự, giờ phút này bất chợt muốn tranh đấu, đi tới, không chút lưu kéo cánh tay đang ôm cổ Lãnh An Thần ra, khẽ mỉm , vô cùng quyến rũ : "Cô Lam, có đôi lời tôi muốn nhắc nhở , mặc kệ và chồng tôi nhau nhiều như thế nào, bây giờ tôi mới là vợ của ấy, mà thân phận của chỉ có một, đó chính là Tiểu Tam!"
Bạn thấy sao?