Chương 5:
Quả nhiên tìm thấy rồi, Thái Miên Miên suy nghĩ, trong đầu đang là mớ ngổn ngang lo lắng, không sợ sẽ bức bách trở về, cùng lắm cũng chỉ hỏi về một chút nguyên nhân rời đi kia, hình sống của hiện tại, sau đó lạnh nhạt qua lại vài câu và thế nào cũng sẽ nhờ rõ chuyện này với Triệu ba ba và ma ma hai người kia, và với hai ba ba của nốt. Nhưng bây giờ lại, lại cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng ở đây. Mà không đúng đó là gì, e là phải bắt nguồn từ rồi.
" Miên Miên." Triệu Kỳ Tân lẩm bẩm gọi. Ánh mắt của về phía , chăm , pha chút dịu dàng, chứa đầy sự ôn nhu, bắt gặp ánh mắt ấy liền run lên né tránh, trái tim giật thót bối rối về phía khác. Cô nhớ rõ chưa bao giờ dùng ánh mắt say lòng người đó , còn bây giờ có như không? " Triệ... triệu tổng..." Anh khác nhiều quá không biết nên lạnh nhạt hay thân thiết với nữa.
Trước đây cũng hay lắp bắp như khi chuyện với , cái miệng nhỏ nhắn kia lúc nào cũng nhỏ giọng gọi " Kỳ Tân... kỳ tân..." chứ không biết bật ra hai tiếng xa lạ này, cũng không thường né tránh ánh mắt mà thay vào đó là đôi mắt to tròn có chút sáng long lanh. Đột nhiên cất giọng hỏi, không nghe ra là vui mừng hay giận dữ. " Người đàn ông kia là ai? Ngô Hàm?" lại rõ ràng có chút gì đó bất mãn ở đây.
Tất nhiên Thái Miên Miên rất biết tự lượng sức mình, sẽ không nghĩ đến là sẽ níu kéo . " Triệu tổng, chuyện đó đâu còn quan trọng nữa, là và em là em." Đúng , ngày đó để lại giấy li hôn và rời đi, đã tin rằng với một người có lòng tự tôn như Triệu Kỳ Tân, hẳn sẽ dễ dàng chấp nhận hiện thực này, dù sao với đây cũng chỉ là một cuộc hôn nhân không . Cho nên đối với câu hỏi của không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ cần biết là đã buông tay đoạn hôn nhân này.
Nhưng khi thấy bây giờ, vẫn không cầm mà buộc miệng hỏi ra lo lắng của mình. " Sao lại gầy đi như ?" Hình dáng của đã sớm in sâu trong đầu . Liếc mắt là liền nhận ra gò má hơi hõm vào, đôi mắt lộ ra chút mệt mỏi, mặc dù biểu lộ ra bên ngoài rất ít, rất khó phát hiện, đối với người đã hiểu rõ trong lòng bàn tay như , sao không phát hiện ra thần sắc tiều tụy này của chứ.
Cô còn dám hỏi? Triệu Kỳ Tân rộ lên, có chút vui vẻ . " Nếu là tại em thì em có tin không?" Không có nấu thức ăn cho , không có ăn cùng , không có chăm sóc ,... quả nhiên không thể ăn ngon ngủ yên rồi. Bản thân nghiễm nhiên đã bị nghiện hết thuốc chữa với nhỏ này. Cho nên để cố gắng vun đắp lại cuộc hôn nhân này, không gì khác hơn là phải khiến cho toàn tâm toàn ý trở về bên . " Có thể mời một bữa cơm không?" cầu chân thành như , không thể không đồng ý rồi.
Sau đó bầu không khí lại rơi vào im lặng, đúng hơn là cả hai không biết nên với nhau cái gì. Chiếc xe chạy vút đi, cho đến khi ra tới ngoại ô, đến một công trường xây dựng lớn ven sát cổng chào đi vào trong thành phố. Từ xa có thể thấy một công trình to lớn cao mấy mươi tầng đang trong quá trình thi công, bên cạnh có hàng trăm người đang vội vã đi qua đi lại việc, xem giữa họ là công trình và máy móc khá hiện đại.
Nhìn tòa cao tầng như dựng giữa trời, Thái Miên Miên đến có chút ngây ngẩn, trong thành phố tòa cao ốc không thiếu cái to lớn hơn thế này, đây là lần đầu tiên thấy tận mắt cách người ta xây dựng chúng như thế nào, ẩn sâu vào trong các lô cốt ngăn không cho công trình tiếp cận với bên ngoài. Có thể thấy sơ lược bố cục bên trong, chính giữa có một khoảng trống lớn có thể là nơi đặt thang máy các tầng lại phân ra từng không gian riêng, duy chỉ từ tầng 1 đến tầng 10 có phân ra nhiều khu hơn. Có thể dự định đây hẳn là một khu chung cư tích hợp.
Một đường đi cùng từ trước ra đến phía sau, cảm thấy không có biết bao nhiêu ánh đổ về phía bên này, tất cả cũng chỉ thuần tò mò là chính.
Cho đến khi bóng dáng hai người đã khuất, Đại Lực đứng bên ngoài mới với đám người đang kia. " Lão đại với chị dâu có chút xích mích, ngoài mặt thì cứ gọi là Thái tiểu thư, mọi người cố gắng việc để ấn tượng tốt trong lòng chị dâu nghe không?"
Một đám người có hay không đang việc đều đồng thanh hô vâng. Công việc cứ như còn muốn nhanh chóng hơn trước.
Phía sau là nơi tập trung rất nhiều máy móc để phục vụ kịp thời công trình ở phía trước, có máy đóng cọc nền, có máy đầm, máy gia cố, công tơ điện,... máy móc các loại, cũng có một số loại máy nhỏ hơn như máy tiện, máy hàn, máy gia công,... Nhưng đối với Thái Miên Miên mà , đơn giản là không biết chút gì về những thứ này. Hôm nay quyết định là chỉ đến xem qua trước, hôm sau sẽ liên hệ với phía công ty vận hành thử các loại máy này để xác nhận việc chúng sẽ hoạt tốt sau khi đã kí kết hợp đồng. Mặc dù không sợ sẽ lợi dụng bảo hiểm để trục lợi, nguyên tắc vẫn là nguyên tắc. Xem xong một lượt, ghi lại hơn 200 loại máy lớn nhỏ, Thái Miên Miên vừa hoạch định số tiền bảo hiểm, vừa lẩm nhẩm điều khoản hợp đồng, sau đó thảo luận qua lại với về các vấn đề liên quan. Đến trưa, công việc cũng coi như tạm hoàn thành, mai sẽ đến để thực hiện việc nghiệm thu lần nữa số máy móc này.
" Được rồi. Trở về đi." Cả một buổi sáng quan sát , kinh ngạc thôi là chưa đủ, số lượng 219 loại máy móc không phải là việc một người bình thường có thể kiểm kê hoàn thành trong một buổi sáng, chính đã tận mắt thấy xong, tốc độ không nhanh không chậm, hơn nữa những gì cần ghi và cần ý đều ghi lại trong sổ tay cả. Hình như còn chưa biết nhiều điều về lắm.
Lời vừa dứt cái bụng nhỏ của ai đó rất vô cùng phối hợp kêu lên. " Ọc ọc...~~~"
Thái Miên Miên: ...
Triệu Kỳ Tân: ...
Chiếc Ferrari đen tuyền rất nhanh rời khỏi công trình, quay trở lại thành phố, mất 15 phút sau đã đi đến căn chung cư của , đến nơi lại không có ý định rời đi ngay. Anh nhướng mày , khóe miệng nhếch lên nhạt.
" Mời Triệu tổng lên nhà." Thái Miên Miên hết đối sách với người đàn ông này, vốn nghĩ sáng nay chỉ là quả nhiên là thật.
Dừng xe bên dưới tòa nhà chung cư, Đại Lực đợi hai người cùng bước ra khỏi xe, sau đó rất có ý tứ lái xe rời đi.
- Phân cách tuyến nóng bỏng -
Nhìn bóng dáng nho nhỏ của trong phòng bếp, vẫn là áo sơ mi mỏng manh, phong phanh, dễ dàng thấy da thịt bên trong như những hôm vừa qua. Trước đây hầu như không nhận ra bộ dáng của sẽ vô cùng, vô cùng ma mị khi ăn mặc thế này, mà cũng phải thôi, trước mặt chưa bao giờ dám ngang nhiên như , biết chán ghét phụ nữ dùng cơ thể để khiêu khích đàn ông, sẽ không vui nếu thấy như thế này. Hóa ra trước đây luôn muốn ăn vận thoải mái thế này, tại vì nên mới miễn cưỡng mặc thứ trang phục kín đáo kia. Còn bây giờ, mối quan hệ của họ đã khác xưa, sẽ không vì việc của mà để tâm nữa.
Nhưng ngoài chuyện này ra, thì có nhiều thứ đã là thói quen thì khó sửa, Thái Miên Miên dễ dàng chọn món, với bây giờ hẳn là cần thức ăn có nhiều thịt. Trong tủ lạnh giờ đã có sẵn phần sườn đã mua ban sáng, một món canh rau diếp và một đĩa sườn xào chua ngọt, thêm một phần cải nộm là . Mỗi khi nấu ăn hay tập trung việc nào đấy đều có thói quen bỏ mặc mọi thứ xung quanh, giống như lúc ngủ hay ngay lúc này cũng , chuyên tâm nên để quên cả người đàn ông bên ngoài kia chờ đợi đến nóng lòng, tự mình đi vào bếp, lặng lẽ đứng phía sau . Cô cũng chẳng hay.
Để lửa nhỏ cho món sườn, quay sang rửa rau diếp, chúng đã cắt bỏ phần thừa từ trước đang ngâm nước muối để sạch khuẩn, vừa định vặn vòi nước để rửa sạch lần nữa trước khi món canh thì... " Phụt!!!" Van khóa nước bất thình lình bị hỏng, vòi nước mặc sức phun dữ dội. Cả người đều bị ướt đẫm, đang không biết phải như thế nào thì bị cánh tay to lớn kéo ra sau, cả người chắn trước người , biết trong những khu chung cư này thế nào cũng sẽ có những dụng cụ cho trường hợp khẩn cấp, vì coi như đã quen thuộc mọi góc nhỏ trong nhà dễ dàng tìm thấy hộp dụng cụ gần đó, chỉ mất chưa đầy năm phút đã khắc phục sự cố đột nhiên xảy ra này. Nhưng hậu quả là cả hai đều bị ướt sũng.
Thái Miên Miên bị nước lạnh bắn hết lên người, sự việc xảy ra đột ngột như sao có thể đi thay đồ ngay , không cảm thấy bản thân lạnh lẽo, mà lại lo lắng cho . " Kỳ Tân không sao chứ?" Quả nhiên vẫn là nhanh trí hơn, dễ dàng liền giải quyết xong, vì chuyện này đều bị ướt nhẹp, cả góc bếp toàn là nước.
Áo sơ mi mỏng dính sát vào người khiến cảnh xuân bên trong lắp ló bại lộ toàn bộ, da thịt đều bị phơi bày trước đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông, mà thì lại thản nhiên không hề hay biết. " Khụ khụ... Anh không sao." Ánh mắt lo lắng xoay tới xoay lui, không biết đi đâu, ngốc này đụng chuyện là chẳng giữ vững lập trường, dễ dàng quên đi bản thân. Chết tiệt!!! Cô có biết như là rất nguy hiểm không, sao sao lại...
Không phải vừa mới kho khan sao? Thái Miên Miên thấy vừa tiều tụy sợ là dễ bệnh còn ho mấy cái, giờ lại bị ướt, mày nhỏ nhíu lại. Liền không đợi đôi co một lời nào, bàn tay nhỏ liền nắm lấy tay dẫn đi vào phòng của mình, tự bản thân đẩy vào trong phòng tắm đưa tạm một cái áo tắm màu trắng cho , sau đó đóng cửa lại. Đến lúc này, bản thân mới nhớ ra, chính mình cũng ướt nhẹp có hơn gì đâu.
Haiz, vốn muốn lạnh nhạt để xa lánh , mà coi như xong cả rồi, đúng là đồ ngốc mà, chỉ cần đến chuyện gì liên qua đến đều ngốc như . Lại mở cửa tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi khác, rồi lại cửa phòng tắm, chắc còn chưa ra nhanh như đâu, cho nên, cũng nhanh thay đồ rồi đi dọn dẹp bãi chiến trường thôi.
Trong phòng tắm, áo choàng tắm màu trắng trong tay, cơn tức giận của Triệu Kỳ Tân lên đến não, vừa ngọt ngào vừa chua xót. Ngọt ngào vì trong lúc nào cũng nghĩ về trước tiên, lại chua xót, cũng còn nguyên bộ dáng ướt sũng như đó. Bởi lần đầu tiên trong đời Triệu Kỳ Tân thay quần áo nhanh như , chỉ chưa đầy ba mươi giây đã vội mở cửa phòng tắm bước ra, chuẩn bị giáo huấn một trận đừng bao giờ lo cho người khác trước như lại bắt gặp đang...
[CÒN TIẾP]
Tác giả: Không có gì để hóng đâu.
Bạn thấy sao?