14
Chờ đợi mãi, cuối cùng buổi tiệc gia đình cũng kết thúc.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đẩy Phó Hiển rời khỏi nhà họ Phó. Vừa lên xe, cởi áo vest, bóp trán một chút rồi ngả người tựa vào ghế, nhắm mắt lại.
“Tiểu Dao.”
“Vâng?”
Tôi vội ghé đến gần.
Nhưng ngay lúc đó, xe bỗng rẽ, tôi không ngồi vững, cả người ngã nhào vào lòng Phó Hiển.
Thật kỳ lạ.
Ngay khi đụng vào , tôi theo phản xạ đưa tay ra, qua lớp áo sơ mi, dường như tôi chạm phải—
Cơ bụng.
Cảm giác săn chắc, đường nét rõ ràng.
Tôi hơi thắc mắc, người này ngồi xe lăn, sao mà tập cơ bụng , chẳng lẽ ngồi xe lăn mà còn nâng tạ?
Đang mải suy nghĩ, bỗng nghe giọng của Phó Hiển vang lên trên đầu.
“Mò đủ chưa?”
Hả?
Tôi giật mình tỉnh lại, vội rụt tay về, ngồi thẳng người lên.
Cười ngượng một tiếng, tôi cố gắng giải thích, “Lúc nãy xe rẽ, tôi không ngồi vững…”
“Ừ.”
Phó Hiển đáp nhàn nhạt một tiếng, rồi mở mắt, lên tài xế phía trước, “Tháng sau, tăng lương.”
Tài xế cảm ơn rối rít, mà gần như miệng muốn kéo đến mang tai lại không phát ra tiếng.
Sau màn tăng lương, tôi nhẹ giọng hỏi gọi tôi có chuyện gì.
Phó Hiển nghiêng đầu liếc tôi một cái, không biết từ đâu lấy ra một chiếc túi rất tinh tế rồi đưa cho tôi.
Mở ra xem.
Là vài miếng bánh đã gói sẵn—chính là mấy miếng bánh ngọt vừa nãy.
Hóa ra ấy vẫn nhớ.
Tôi sững sờ vài giây, rồi đưa tay nhận lấy.
Đầu bếp nhà họ Phó rất giỏi, món bánh này có vị hạnh nhân, ngọt vừa phải mà không ngấy, ăn rất ngon.
Tôi không kìm , bẻ một miếng, rồi đưa đến miệng Phó Hiển.
“Anh cũng nếm thử đi…”
Phó Hiển liếc miếng bánh, coi như nể mặt, há miệng ăn.
15
Đêm thứ hai ngủ cùng giường, là tôi đỡ Phó Hiển lên giường.
Trước đó, đã có trợ lý riêng lo việc tắm rửa cho . Khi bước ra từ phòng tắm, trên người đã thay bộ đồ ngủ màu đen, chất liệu lụa.
…Lại còn là đồ đôi với bộ tôi đang mặc.
Phòng chỉ bật đèn ngủ, tôi vội đi tới đẩy xe lăn của mà quên xỏ dép, cứ thế chân trần bước trên sàn gỗ. Cũng may sàn không lạnh lắm, chỉ là mặt tôi có hơi nóng.
Giữa tôi và Phó Hiển chẳng qua là quan hệ vợ chồng hợp đồng, mà lại mặc đồ đôi thế này, thật khiến người ta ngượng ngùng.
Đẩy tới cạnh giường, nhíu mày, cứ giục tôi mãi.
Đến khi tôi đã đỡ lên giường, liếc chân trần của tôi trên sàn, nhàn nhạt : “Sàn lạnh.”
Thế là tôi ngoan ngoãn leo lên giường.
Tuy chân có vấn đề, tính cũng hơi lãnh đạm, vẫn coi như biết quan tâm.
Ban đêm.
Tôi bất giác nhớ lại việc ban ngày ngã vào lòng Phó Hiển, nghĩ đến sự ấm áp, rắn chắc của vòng tay .
Nghĩ tới đó rồi, tôi không tài nào ngủ .
Bên cạnh, Phó Hiển lại ngủ rất ngon. Có lẽ vì uống rượu, ngủ say như chết, thậm chí còn mớ—
“Tiểu Dao, thực ra thẻ đó… chẳng có đồng nào.”
Nói xong, lập tức ngủ tiếp.
Còn tôi, cầm chiếc thẻ vừa đưa ban sáng, sao cũng không ngủ nổi.
Đến sáng, bên cạnh đã trống không.
Tôi cứ tưởng đã ngủ đến trưa, kéo rèm ra thì ngoài trời vẫn xám mờ.
Nhìn đồng hồ, mới hơn 5 giờ.
Tôi ngáp một cái, mang dép lê đi vệ sinh, định quay lại ngủ bù một giấc, lại hơi lo cho Phó Hiển.
Anh ấy đi lại không tiện, sáng sớm như ra ngoài gì?
Nghĩ thế, tôi khoác thêm áo ngủ, ra khỏi phòng.
Đèn hành lang vẫn bật, ánh sáng nhạt nhoà.
Tôi đi tới đầu cầu thang, thò đầu xuống—
Phòng khách tầng một trống không.
Có lẽ Phó Hiển có việc ra ngoài, tôi nghĩ .
Định quay về phòng thì bất chợt nghe thấy giọng của .
Giọng trầm thấp, lành lạnh, gì tôi lại không nghe rõ.
Tôi theo tiếng mà về phía hành lang bên tầng một, dường như âm thanh phát ra từ một căn phòng phía trong.
Đáng ra, tôi không nên tò mò, cũng nên khôn ngoan mà lờ đi.
Nhưng—
Không hiểu sao, tôi vẫn lặng lẽ đi xuống, bước tới.
Đứng trước cửa phòng.
Tôi nín thở, nghiêng mình vào qua khe cửa chưa khép chặt.
Và cảnh tượng trong đó khiến tôi sững sờ.
Phó Hiển, người trước giờ lạnh nhạt, dường như chẳng mấy bận tâm đến thế gian, giờ đây lại như biến thành một con người khác.
Bộ đồ ngủ lụa đen buông lỏng trên người, ngồi trên ghế, nét mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, trong đó hiện rõ sự dữ tợn, thậm chí hơn cả Phó Thời Tranh.
“Một phút. Khai rõ.”
Phó Hiển dựa nửa người vào ghế, châm một điếu thuốc, với vẻ hờ hững.
Ánh mắt tôi dời đi một chút, lúc này mới thấy—
Ngoài vài vệ sĩ mặc đồ đen đứng xung quanh, trên sàn trước mặt còn có một người đàn ông đang quỳ.
Người quỳ ấy quay lưng về phía tôi, không rõ mặt.
Phó Hiển vừa dứt lời, người kia rõ ràng cứng đờ, vẫn không gì.
Phó Hiển cũng không thúc giục thêm, chỉ kẹp điếu thuốc, chằm chằm.
Từ góc tôi đứng, vừa vặn thấy gương mặt .
Và—
Cái ánh mắt lạnh lẽo sắc bén đó.
Mấy ngày ở chung, giờ tôi mới nhận ra Phó Hiển có sức ép lớn đến nhường nào.
Đang suy nghĩ miên man, thì bên trong phòng, Phó Hiển đột nhiên lớn giọng, như nhắc người kia mau chóng khai ra.
Tôi bị giật mình, tay run lên, khiến cửa bật mở thêm một chút.
Cửa phòng mở hé.
Tôi và Phó Hiển, người đang ngồi nghiêng trong ghế với khí thế dữ dội, chầm chậm thẳng vào nhau.
16
Bầu không khí căng thẳng và ngượng ngập.
“Chuyện đó…”
Tôi cắn răng, đối diện với Phó Hiển: “Tôi dậy không thấy , lo nên xuống xem thử. Giờ không sao rồi, tôi lên lầu đây…”
Nói xong, tôi xoay người định đi.
“Đợi đã.”
Là giọng của Phó Hiển.
Anh ta lên tiếng, không còn vẻ lơ đãng như trước, mà là một giọng trầm ổn, lạnh lùng.
Chỉ hai từ ngắn ngủi, chất chứa đầy sự băng giá.
Tôi hít một hơi sâu, quay lại .
Ánh mắt của Phó Hiển đang chăm xuống chân tôi, đôi lông mày hơi nhíu.
Tôi liền cúi xuống theo ánh mắt của —
Tôi đang chân trần đứng trên sàn.
Ồ, khi nãy để dễ nghe lén, tôi đã tháo giày ở đầu cầu thang, rồi cứ thế chân trần đi vào.
Vừa rồi vì căng thẳng quá, tôi thậm chí không nhận ra chân mình đang lạnh.
Phó Hiển ra hiệu cho một trợ lý đứng bên, người đó lập tức đẩy xe lăn tới và giúp ngồi vào.
Anh lăn xe tới trước mặt tôi, ánh mắt vẫn lạnh lẽo.
Nhìn , tôi không khỏi có chút lo lắng.
“Phó…”
Tôi muốn gọi , mới một chữ thì ngừng lại.
Lúc này, tôi nên gọi là gì đây?
Gọi “Thiếu gia Phó” nghe có vẻ xa lạ quá.
Gọi “Phó Hiển”? Dường như mối quan hệ giữa chúng tôi chưa đủ thân thiết để tôi gọi thẳng tên .
Tôi còn đang do dự, Phó Hiển đã hành trước.
Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, hơi dùng lực—
Khiến tôi ngã nhào vào lòng .
Phó Hiển ngồi trên xe lăn, còn tôi thì ngồi lên chân .
Tim tôi đập loạn cả lên.
Không phải vì ngượng, mà là vì lo lắng.
Hai chân của đã tàn phế, giờ tôi còn ngồi đè lên, liệu có chúng hỏng thêm không?
Nghĩ thế, tôi vội bám vào tay vịn của xe lăn để đứng lên. Không ngờ tôi lại ấn nhầm nút nào đó, khiến xe lăn bắt đầu di chuyển chậm chạp về phía bức tường trước mặt…
May thay, Phó Hiển kịp dừng xe lại.
Anh nhíu mày, đẩy tôi ngồi xuống lại: “Ngồi yên.”
Giọng lạnh lùng khiến tôi hơi sợ, đành ngoan ngoãn theo.
Thế là, Phó Hiển cứ giữ tôi ngồi trong lòng, rồi điều khiển xe lăn đưa cả hai chúng tôi lên lầu.
Biệt thự có thang máy, nên việc lên xuống lầu của không phải vấn đề.
Cứ như , tôi cứng đờ người ngồi trên xe lăn trở lại phòng ngủ.
Vì sợ đau , tôi gần như không dám nhúc nhích.
Khi xe lăn tới giường, mặt tôi đã nóng bừng.
Nếu không phải đang trong thế bất tiện, tôi thực sự muốn gọi ngay cho mẹ, bảo bà đừng tin mấy tin đồn vớ vẩn nữa.
Ai rằng đôi chân tàn tật của Phó Hiển khiến không chuyện đó?
17
Xe lăn dừng cạnh giường, tôi vội vàng bước xuống, ngồi bên mép giường.
“Để tôi giúp lên giường nhé…”
Tôi nhỏ giọng hỏi, mặt đỏ bừng.
Phó Hiển xoa trán: “Không cần, tôi ngồi một lúc.”
Nói rồi, lạnh nhạt bảo: “Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút đi.”
“Vâng…”
Dù sao vừa chứng kiến cảnh Phó Hiển việc, giờ tôi nào dám không nghe lời.
Đành ngoan ngoãn theo.
Quả thật trời vẫn còn sớm, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ lại kéo đến.
Khi nhận thức bắt đầu mơ hồ, tôi cảm thấy như có ai đó nằm xuống cạnh mình.
Tôi liền đưa tay ôm lấy eo đối phương và… vắt chân lên người ấy.
Ở nhà tôi thường ôm một con gấu bông to ngủ, lần nào cũng , chân tay đều quấn quanh nó.
Trong làn mơ màng, người bị tôi ôm hình như khẽ cứng người lại.
…
Khi tỉnh giấc, ánh nắng đã rọi khắp phòng.
Mở mắt ra, tôi chạm phải ánh của một đôi mắt sâu thẳm, đen nhánh như vực thẳm không đáy.
Ánh mắt ấy hạ xuống…
Là Phó Hiển.
Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ màu đen, vài chiếc cúc áo ở cổ không biết vì sao lại cởi ra hai chiếc, để lộ xương quai xanh tinh tế và đẹp đẽ.
Tôi cố cưỡng lại, không nữa, và rồi nhận ra—
Tôi đang ôm trong một tư thế vô cùng thân mật.
Tay tôi quấn chặt lấy eo , chân tôi lại gác lên chân , chẳng khác nào một con bạch tuộc quấn quanh người .
Tôi vội vàng buông tay, gặp ánh mắt của khiến tôi bối rối.
“Xin lỗi, tôi ở nhà… quen thế rồi.”
Nhưng lời giải thích này hình như phản tác dụng.
Người đàn ông vốn dĩ trông hờ hững, nay lại cau mày, giọng cũng lạnh lùng hơn:
“Thói quen ôm ai?”
“Hả?”
Tôi ngây ra một chút, rồi thành thật đáp:
“Gấu bông cao gần bằng người…”
Phó Hiển im lặng hai giây, khẽ nhếch môi , dường như đang thích thú.
“Ừ, lát nữa bảo trợ lý mua cái mới cho em.”
Phó Hiển .
Khi chúng tôi đang ăn sáng, trợ lý của đã mang theo hai vệ sĩ bước vào.
Ba người đàn ông, mỗi người vác hai con gấu bông to gần bằng người thật, mỗi màu một con.
Phó Hiển liếc qua lạnh nhạt hỏi:
“Em thích con nào? Để lên giường.”
Tôi nuốt miếng bánh trong miệng, đáp:
“Vậy… con màu xám đi.”
Thật ra nửa câu sau tôi không dám ra.
Con màu xám ấy giống Phó Hiển, ôm có lẽ rất ấm áp.
Khi bữa sáng gần kết thúc, điện thoại trên bàn của Phó Hiển bỗng đổ chuông.
Anh liếc màn hình, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Vì tò mò, tôi liếc màn hình qua khóe mắt.
Trên màn hình lóe lên ba chữ: Phó Thời Tranh.
Phó Hiển chẳng vội vàng nghe máy, mãi đến khi cuộc gọi sắp ngắt, mới ung dung lau tay, rồi nhấn nghe.
Có lẽ lười cầm điện thoại, bật loa ngoài.
Nhưng vừa mở loa, giọng đầu bên kia khiến tôi sững người.
Hai em này, chẳng có một câu chào hỏi. Phó Thời Tranh càng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề—
“Bên tôi cần một người phiên dịch, cho tôi mượn người.”
“Tôi nghe Tư Dao đây từng học tiếng Đức ở đại học. Cho tôi mượn một ngày không?”
Bạn thấy sao?