Mẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có bị liệt hai chân.
Ngày cưới, tôi dè dặt hỏi ấy: “Có cần tôi cõng lên giường không?”
Anh ấy nhẹ, chẳng mấy quan tâm: “Làm phiền em rồi.”
Tôi xắn tay áo lên định cõng ấy, lại không đứng vững, cả hai cùng ngã xuống đất—
Chỉ thiếu một chút nữa thôi là tôi đã thừa kế gia sản hàng tỷ rồi.
1
Tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bán tôi cho một người đàn ông giàu có với sính lễ lên đến hàng triệu.
Nghe , đối phương là một cậu ấm điển hình.
Do gặp tai nạn nên ta bị tàn tật hai chân, từ đó mất luôn quyền thừa kế gia tộc.
Giờ đây ta coi là người giàu nhàn rỗi, mà—
Mẹ tôi lo lắng: “Nghe ta không chỉ bị thương ở chân, mà còn không thể chuyện đó.”
Mắt tôi sáng lên.
Thật quá hoàn hảo!
Vừa giàu vừa phong lưu, lại thêm ông chồng tàn tật không thể chuyện đó, còn gì tuyệt vời hơn chứ?
Thế là, tôi cùng mẹ chia nhau số sính lễ, hân hoan bước vào lễ cưới.
Tại sao tôi phải cưới một người tàn tật?
Vì tiền thôi.
Đúng là một lý do vừa tầm thường lại thực dụng.
2
Ngày cưới, tôi vẫn thấy hơi hồi hộp.
Đối phương cần một người vợ không có bối cảnh, còn tôi và mẹ lại tham tiền, đôi bên ý hợp tâm đầu đến mức ngay ngày cưới cũng mới lần đầu gặp nhau.
Trước khi lễ, mẹ đưa tôi vào phòng nghỉ của đối phương, mỹ danh gọi là:
Tăng thêm cảm.
…Chỉ còn mười phút nữa là lễ, thì tăng thêm cảm cái gì chứ?
Tôi xách váy cưới bước vào, đang nghĩ xem nên chào hỏi thế nào, thì bất giác sững người lại.
Chẳng phải đối phương là một người đáng thương, vừa bị liệt hai chân, vừa không thể chuyện đó sao?
Người đàn ông ngồi xe lăn kia là ai ?
Bộ vest đen cắt may khéo léo, rõ ràng là lễ cưới mà cúc áo sơ mi vẫn cố ý để hở hai chiếc.
Dù ngồi trên xe lăn sống lưng vẫn thẳng tắp, cao quý và lạnh lùng.
Nhìn lên chút nữa.
Là một khuôn mặt khiến người ta kinh ngạc.
Phong thái như gió mát sau mưa, ngọc ngà quý giá, những từ ngữ đó cũng không đủ để miêu tả gương mặt này.
Tay tôi thả lỏng, váy cưới vướng vào tôi ngã xuống, cả người tôi trong tư thế cực kỳ lúng túng, quỳ một gối trước mặt người đàn ông.
Tôi ngẩng đầu ta, lắp bắp.
“Tôi… tôi là tôi đi nhầm phòng… có tin không?”
Anh ta đã quan sát tôi mấy lượt từ khi tôi bước vào.
Lúc này, ta ngồi nghiêm trang trên xe lăn, còn tôi thì lúng túng quỳ một gối. Ánh mắt ta quét qua tôi, cuối cùng dừng lại trên chiếc váy cưới mà trước đây ta từng sai người mang đến.
“Em đoán xem?”
3
Tôi đoán…
Anh ta chỉ bị liệt, chứ không ngốc.
Để vỡ sự lúng túng, tôi vội vàng đứng dậy, thật thà trả lời—
“Mẹ tôi bảo tôi đến để tăng thêm cảm với .”
Anh ta bật khẽ.
Liếc đồng hồ trên cổ tay, ta : “Ừm, năm phút tăng cảm, cũng đủ để lễ rồi.”
Nghĩ đến việc người này là “ông chủ lớn”, tôi lập tức cẩn thận hỏi: “Lát nữa vào lễ cưới, tôi cần ý điều gì không?”
Trong lòng tôi điên cuồng hét lên—
Hãy đưa ra cầu đi! Điều kiện gì cũng ! Rồi thì thêm tiền!
Nhưng.
Anh ta liếc tôi, nhẹ nhàng tháo lỏng cà vạt, thản nhiên : “Không cần, cứ an phận một bình hoa là .”
“Ồ, vâng.”
Tôi ngoan ngoãn đáp lời, đứng im không gì thêm, ánh mắt thì cứ vô thức dõi theo ta.
Tôi nông cạn, tôi có tội.
Tôi cảm thấy hối hận vì đã từng vui mừng khi nghe ta không thể chuyện đó.
Gương mặt đẹp kinh thiên địa thế này, thật sự là một sự đáng tiếc.
4
Hôn lễ kết thúc viên mãn.
Một bình hoa à, chẳng có gì đơn giản hơn.
Tôi chỉ cần ngực ưỡn, bụng hóp, mông nâng, mỉm đứng dưới ánh đèn sân khấu, chịu đựng đến khi nghi thức kết thúc là coi như thành công.
Phó Hiển có vẻ hài lòng với biểu hiện của tôi, sau buổi lễ, ấy uống hơi say, rồi nhét vào tay tôi một chiếc thẻ ngân hàng.
Không rõ dùng vào việc gì, cũng chẳng đề cập số tiền.
Nhưng thái độ của ấy, hẳn là thưởng cho tôi.
Cậu ấm nhà họ Phó chắc sẽ không keo kiệt, tôi cẩn thận cất đi, rồi mới nhớ ra phải hỏi mật khẩu.
Ngoài chiếc thẻ, ấy còn tiện tay ném cho tôi một chùm chìa khóa và một tờ giấy ghi địa chỉ cùng số điện thoại.
Phó Hiển lên xe riêng rời đi, để tôi tự bắt taxi về “nhà.”
Nhưng tôi nào có tâm trạng quay về biệt thự của cậu cả nhà họ Phó.
Có thẻ ngân hàng trong tay, tôi lập tức đến cây ATM gần đó. Khi tra số dư, tay tôi run lên vì kích .
Nhưng—
Số dư thẻ ngân hàng: một trăm đồng.
Là đồng, không phải vạn.
Tôi chằm chằm màn hình rất lâu, đến mức người phía sau không vui thúc giục:
“Cô em, một trăm đồng mà suy nghĩ mãi, hay để thắp nén hương rồi em rút?”
Mặt đỏ bừng, tôi rút thẻ ra, vẫn chưa hết hy vọng, bèn đến quầy giao dịch hỏi thử.
Quả nhiên chỉ có một trăm đồng.
Đúng là quá đáng thật.
Không phải tôi kỳ vọng gì lớn lao, tôi đã mặc váy cưới công phu mà gả cho ta cơ mà.
Một trăm đồng, cứ như bố thí cho ăn xin .
Nghĩ mãi càng thêm bực, tôi rút hết số tiền đó ra, quyết định dùng tiền của ta để gọi ba chiếc taxi.
Một chiếc tôi ngồi, hai chiếc chạy không theo sau.
Nhưng mà—
Tôi tính toán sai.
Ai mà ngờ biệt thự của cậu cả nhà họ Phó lại xa như , tổng cộng ba chiếc taxi hết hơn bốn trăm đồng.
Tiêu hết một trăm đồng rồi, tôi còn phải bù thêm hơn ba trăm đồng.
Thật là đen đủi.
5
Buổi tối, đêm tân hôn.
Tôi ngồi trên ghế sofa, gương mặt đẹp trai của Phó Hiển, càng càng thấy bực mình.
Đang âm thầm than phiền trong lòng, bỗng Phó Hiển quay sang:
“Tư Dao?”
Tôi: “Ơ, đúng, là tôi đây.”
…Quả nhiên vừa gặp nhà tài trợ là tôi chột dạ ngay.
Ánh mắt ta lướt qua mặt tôi, cái nhẹ bẫng khiến người khác thót tim.
Khi đối diện ánh mắt ấy, ta khẽ nhếch môi, giọng bình thản.
“Đến giờ ngủ rồi.”
Tôi không tự chủ đỏ mặt.
Nhưng nhớ lời mẹ dặn, lại như bị dội một gáo nước lạnh.
“Cái này…” Tôi liếc đôi chân dài trên xe lăn của ta, dè dặt hỏi: “Anh cần tôi cõng lên giường không?”
Ngừng hai giây, tôi liếm môi bổ sung thêm: “Tôi khỏe lắm.”
Phó Hiển ngồi trên xe lăn, thả lỏng hai cúc áo, nhẹ không bận tâm: “Làm phiền em .”
Tôi bước tới, quay lưng về phía ta rồi ngồi xuống.
Qua hai giây, Phó Hiển hơi ngả người, hai tay đặt lên vai tôi.
Đôi tay ta cũng dài, buông hờ trước cổ tôi, người ta thoảng mùi thanh mát như thông xanh.
Ý định ban đầu rất đơn giản, chỉ là lấy lòng nhà tài trợ thôi, ai ngờ ta thực sự tựa vào vai tôi. Khoảng cách gần gũi thế này, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Lúc này, ta đã cởi áo vest, chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng, còn tôi đã thay váy cưới, mặc một chiếc váy mỏng để kính rượu.
Khi cõng ta, tôi thậm chí cảm nhận thân nhiệt của Phó Hiển.
Nghĩ thế tự dưng thấy bồn chồn.
Chân tôi lảo đảo, dẫm phải tà váy—
Tôi cõng Phó Hiển, cả hai ngã sập xuống đất.
…Tôi nằm úp trên sàn, không dám ngẩng lên.
Tôi cam đoan mình không phải kiểu nữ chính ngốc nghếch, hai mươi mấy năm trước giờ cũng khá thông minh lanh lợi.
Nhưng không biết sao hôm nay lại xui xẻo đến , ngã lần thứ hai, đã thế còn kéo cả nhà tài trợ ngã theo.
Đợi mãi, vẫn không thấy Phó Hiển đậy.
Tôi bắt đầu hoảng. Không lẽ… ngã đến ngất rồi sao?
Đang định ngẩng lên xem, thì bỗng nghe giọng ta.
Trầm khàn, thấp lắng.
“Lại đây.”
Tôi bò dậy, rón rén đi tới, ngồi xổm xuống.
“À cái này…”
Tôi định giải thích, còn chưa tìm lý do thì tay tôi đã bị ta nắm chặt.
Phó Hiển kéo mạnh tay tôi, khiến tôi ngã vào lòng ta.
Sàn nhà lạnh buốt, Phó Hiển nằm đó, một tay giữ chặt tay tôi, ánh mắt hạ xuống tôi đang nằm đè lên người ta.
Gần gũi thế này, ta vẫn đẹp đến kinh ngạc.
“Tư Dao.”
Ánh mắt ta không rời khỏi tôi, cắn răng : “Đỡ tôi lên xe lăn, tôi tự lên giường .”
6
“Ồ… .”
Ánh mắt của Phó Hiển quá mạnh mẽ, đến mức tôi không dám đối diện, chỉ biết lảng đi và đỡ ấy lên.
Tuy nhiên—
Lúc nãy ngã hơi xa, chiếc xe lăn vẫn còn cách vài bước.
Nghĩ đến việc Phó thiếu gia bị liệt hai chân không thể đứng, tôi đành đỡ ấy ngồi lại xuống sàn.
“Ngài ngồi tạm ở đây, tôi đi lấy xe lăn.”
Phó Hiển không gì, chỉ có điều ánh mắt tối lại.
Tôi đoán.
Có lẽ ấy đang hối hận, nếu đã mua một bình hoa, thì đáng ra nên mua một bình hoa thông minh hơn.
Để chuộc lỗi, tôi nhanh chóng chạy đi đẩy xe lăn đến.
Khi tôi vươn tay đỡ lên, Phó Hiển vẫn không đậy.
Gì đây, giận dỗi à?
Tôi cúi đầu , thì thấy thở dài một tiếng, giọng khàn khàn cất lời:
“Đè vào chân tôi rồi.”
“…Xin lỗi.”
Để chuộc lỗi lần nữa, tôi dồn hết sức lực bế lên xe lăn.
Nhưng có vẻ Phó thiếu gia không hài lòng.
Môi mím chặt, vành tai đỏ ửng, giọng như nghiến răng mà phát ra, “Tư Dao, tôi bảo em đỡ tôi, chứ không phải bế tôi.”
Đúng là khó hầu hạ.
Tôi vâng một tiếng, đẩy xe lăn đến giường, tò mò muốn xem sao lên giường.
Nhưng bỗng giọng hơi thấp: “Quay đi.”
Tôi ngoan ngoãn theo.
Nhưng mà…
Trên bàn đối diện có một chiếc gương nhỏ, qua hình phản chiếu, tôi thấy rất rõ—
Phó Hiển ngồi trên xe lăn, hai tay chống lên mép giường…
Sau đó là một tiếng “uỵch” trầm đục.
Người này ngã rồi.
7
Bầu không khí có chút gượng gạo.
Tôi quay lưng về phía , không quay lại thì không , mà quay lại cũng chẳng xong.
Đang lưỡng lự thì phía sau vang lên giọng hạ thấp, nghe ra có chút bực bội:
“Còn đứng đó gì?”
“Ồ.”
Tôi vội quay lại.
Phó Hiển ngồi dưới sàn, đôi chân có vẻ vô lực, môi mím chặt, vành tai đỏ rực.
Có lẽ hai lần ngã liên tiếp đã tổn thương lòng tự tôn của .
Tôi đặt tay lên vai mình, vừa đỡ dậy, vừa nhỏ nhẹ an ủi:
“Phó thiếu gia, đừng để bụng, nếu tôi mà bị liệt hai chân, chắc đi vệ sinh cũng không tự , chứ đừng đến…”
Nói nửa câu, bàn tay đặt trên vai tôi siết chặt lại.
“Im ngay.”
“Được.”
Thế là, tôi dìu lên giường, rồi nhận một mệnh lệnh:
“Sau này khi ra ngoài với tôi, chỉ cần mỉm , đừng gì.”
“Được…”
Dù sao thì trả tiền, tôi việc, bảo không , thì tôi uống nước cũng có thể dùng mũi để uống.
Bạn thấy sao?