Chương 46 ( Vô Ảnh giác quỷ)
Vũ Sơ Yến khẽ cau mày, dè dặt quan sát cái mớ đen thui trước mặt. Kỳ thật cũng không hẳn là sợ nó và hành quái gở của nó. Nhưng chỉ sợ nấn ná lại đây lâu quá, nếu như con quỷ này thật sự canh giữ nơi nuôi quỷ thì khi Kỷ Vấn Hành đến sẽ gay go lớn, bao nhiêu công sức bấy lâu nay đều sẽ đổ sông đổ biển. Đến lúc đó muốn gì đi nữa cũng sẽ rất khó.
Nghĩ thế, Vũ Sơ Yến bèn dùng chiêu hù doạ để xem có thể thành công hay công. Cô cố mà nhớ lại phong thái của một Hải mẫu. Bởi vì từ lúc gả về Hải cung tới giờ, tuy rằng Hải mẫu cứ luôn luôn gặp nạn, thành ra xém quên luôn phong thái của một Hải mẫu. Nhìn thái độ của con quỷ có chút kì lạ, hắn giọng rồi : “Ngươi có biết ta là ai không. Ta là dâu của Hải thần, là khách chủ nhân của vực Tử Vụ mời đến.”
Con quỷ đáp lại Vũ Sơ Yến bằng một tràng lạnh lẽo rồi : “Cho dù là ai đi chăng nữa. Nhập gia tùy tục, nếu đã đến địa bàn của ta ắt phải nghe ta. Nếu như bây giờ ngươi muốn sống sót trở ra, tốt nhất hãy chơi trò chơi với ta. Nếu không, e là bọn chúng phải vào hốt vụn xác của ngươi rồi.”
Con quỷ thật sự không ngoa, Vũ Sơ Yến vừa quay đầu lại, phía sau đã chìm vào tối đen như mực. Cô cảm giác xung quanh đều mây mù độc , ngột ngạt và lạnh lẽo đến thấu xương. Không thấy rõ vật gì, cái thân đen đúa của con quỷ cũng vì mà hoà lẫn với bóng tối chỉ để lộ hai con mắt màu trắng sáng rực ra ngoài.
Biết đã không còn đường lùi, Vũ Sơ Yến vuốt mồ hôi lạnh rồi : “Chơi thì chơi. Nói đi, luật chơi là gì?”
“Đơn giản thôi, trả lời câu hỏi. Ta sống, nguoi chết. Qua ba câu hỏi, nếu như ngươi thắng hai lần, giành hai lượt sống, ta sẽ thả ngươi đi.”
Vũ Sơ Yến cảm thấy không ngờ quỷ cũng có sở thích của tội phạm biến thái này. Chỉ là sau khi lấy lại trí nhớ thì cũng không nhớ rõ cho lắm. Vì ngay lúc này phải cố gắng nhớ tới những quyển sách tội phạm trước đây đã đọc mới .
Thấy Vũ Sơ Yến im lặng, con quỷ dường như thiếu kiên nhẫn hỏi: “Thế nào, ngươi muốn chơi hay chết?”
“Đương nhiên là chơi, bắt đầu đi.”
Vũ Sơ Yến không biết can đảm của có thể giữ bao lâu nữa. Nhưng ít ra trước khi tàn lụi phải cố gắng ra khỏi nơi quỷ quái này. Giọng con quỷ vang lên lanh lảnh: “Mời người chơi nghe câu hỏi đầu tiên: Trong ngọn núi nọ có một con Linh miêu, con Linh miêu này những đêm trăng sáng đều bái trăng cầu nguyện. Con Linh miêu này lại không hề ăn đồ tươi sống, chỉ ăn cơm trắng. Ở gần đó có một đôi vợ chồng trẻ sinh sống, bọn họ cưới nhau đã lâu không có lấy một mụn con nào. Cho đến một hôm nọ mưa to gió lớn ngập úng khắp nơi, ước chừng những con thú sống trong núi đều đã chết cả rồi. Hai vợ chồng nọ cũng gặp phải nạn như thế, sau khi thoát chết trở về, vừa bước vào nhà họ đã vô cùng mừng rỡ, vài giây sau đó thì khuôn mặt mừng rỡ kia đã dần trở nên biến sắc. Hỏi, hai vợ chồng nọ đã thấy thứ gì?”
Khuôn mặt của Vũ Sơ Yến mới dần trở nên hoang mang sau khi nghe câu hỏi. Con quỷ vừa đọc xong câu hỏi lại : “Mời người chơi trả lời.”
Vũ Sơ Yến cảm thấy có lẽ từ bây giờ phải tập sống trong thế giới liêu trai quỷ dị này rồi. Vận dụng hết tất cả kiến thức và kinh nghiệm gặp ma quỷ, Vũ Sơ Yến nhanh chóng trả lời: “Nhìn thấy một đứa trẻ...hình dáng đáng sợ.”
“Mời người chơi giải thích.”
Cái giọng lanh lảnh kia thật sự còn đáng sợ hơn. Vũ Sơ Yến nuốt khan một cái rồi : “Linh miêu vốn dĩ là tà vật lại có linh tính. Mỗi ngày đều ăn cơm trắng do vợ chồng nọ nấu cho, vì nó đã cầu trăng cho nó hoá thành người để con của bọn họ. Nhưng bản tính nó vốn độc đoán, không muốn để bất cứ con vật nào trong núi phát hện . Vì nó đã cầu trận mưa đó để hết những con thú kia. Tuy nhiên đều ác đều phải trả giá, cái giá nó phải trả chính là không thể biến thành một con người hoàn chỉnh.”
“Trí tưởng tượng của ngươi còn tốt hơn ta nghĩ. Bây giờ mời người chơi...”
Cái giọng lanh lảnh của con quỷ còn chưa hết câu thì bị một thứ gì đó đánh ngang qua. Khung cảnh tối đen bây giờ dần sáng trở lại, đôi mắt trắng của con quỷ hoà vào ánh sáng, cái thân đen đúi hiện ra. Nó giận dữ đến nhăn nhúm các cơ lại: “Là kẻ nào dám đám ở Vô Ảnh giác của ta?”
Từ trong không trung xuất hiện một chiếc quạt màu trắng đang bay vèo vèo ngang đầu con quỷ. Nó tận lực cúi đầu né tránh, chiếc quạt bay ngược trở ra. Vũ Sơ Yến theo chiếc quạt, thấy Tô Mục Dương đã cầm nó trên tay. Con quỷ dùng cãi mũi phẳng lì của nó ra sức ngửi ngửi một lát rồi bất ngờ : “Ngươi là Sơn thần? Sao ngươi lại đến nơi này?”
“Chỉ là một con quỷ vô danh mà lại dám ở đây tác oai tác oái, khó Hải mẫu.”
Tô Mục Dương còn chưa dứt lời thì quạt đã kề lên cổ của con quỷ. Con quỷ nhận ra sát khí trên cây quạt, nồng mùi máu tươi thì vội vã : “Sơn thần tha mạng. Ta chẳng qua chỉ là ở đây buồn chán quá nên tìm người chơi cùng mà thôi. Nếu như ngài tha cho ta lần này, ta sẽ chỉ đường cho ngài vào chỗ nuôi quỷ của vực chủ Kỷ Vấn Hành.”
“Bổn thần không có hứng thú với đám quỷ đó. Ngươi chỉ cần với ta Kỷ Phương Cơ ở đâu, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
Tô Mục Dương vừa hỏi con quỷ, vừa quan sát xem Vũ Sơ Yến có bị thương hay không. Trong một phút lơ đãng, con quỷ đã đưa tua quấn vào cổ của Tô Mục Dương, giọng nó lanh lảnh : “Sơn thần trên núi lại dám hống hách dưới biển. Ta sẽ cho ngài một cái chết bình lặng.”
Vũ Sơ Yến nãy giờ đã muốn chạy lại không dám liều lĩnh chạy ra ngoài. Bây giờ Tô Mục Dương như thế cũng không thể gì hơn, chỉ đành đứng yên quan sát. Dĩ nhiên Vũ Sơ Yến biết Tô Mục Dương không dễ như thế. Và hắn cũng không thất vọng. Tô Mục Dương nở một nụ khó đoán, những cái đuôi hồ ly màu trắng của hắn lúc này đã quấn lấy con quỷ như bọc trứng.
Tất nhiên lực siết của những chiếc đuôi của Tô Mục Dương phải dã man hơn tua của con quỷ. Tô Mục Dương dõng dạc lấy tay gỡ cái đuôi kia ra khỏi cổ rồi con quỷ bị quấn chặt chỉ còn hai con mắt trợn ngược kia mà : “Ngươi thua rồi! Cũng không cần nữa, bởi vì ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Tô Mục Dương vừa dứt lời thì đã vang lên tiếng răng rắc như bẻ xương. Vũ Sơ Yến nghe đến nhức tai, không khỏi nhớ lại lúc đó ở trên bờ biển, Tô Mục Dương cũng đã nghiền chết cái xác quỷ kia để cứu . Tô Mục Dương xác quỷ đã bị nghiền nát, sau đó thu đuôi lại. Hắn vốn dĩ định đưa Vũ Sơ Yến quay về Hải cung mới trở lại, còn chưa kịp di chuyển đã nghe tiếng mạnh truyền vào từ bên ngoài.
“Có kẻ đột nhập, có kẻ đột nhập.”
Tô Mục Dương vội vã nắm lấy tay Vũ Sơ Yến nép qua một bên rồi nhỏ giọng : “Đừng sợ, ta sẽ em ra ngoài.”
Trong một khoảnh khắc, Vũ Sơ Yến chết lặng đi. Tô Mục Dương, thời gian đã qua lâu như rồi, tại sao hắn vẫn chưa quên đi . Nếu đã không quên , vì sao đêm đó còn đối xử với vô vô nghĩa như thế. Lời đã đêm đó, sau này gặp nhau sẽ ở hai phía đối địch. Vũ Sơ Yến gỡ tay Tô Mục Dương, hắn bất ngờ cúi xuống , ánh mắt thoáng tiếc nuối.
“Xin lỗi, là ta đã mạo phạm rồi!”
Tô Mục Dương nhanh chóng lấy lại cảm . Đúng , Vũ Sơ Yến bây giờ đã gả cho người khác, không giống với trước đây, có việc gì cũng gọi hắn đến giúp nữa. Vũ Sơ Yến đẩy Tô Mục Dương: “Mau đi đi, Kỷ Vấn Hành không ta đâu.”
Tô Mục Dương rất muốn hắn đến đây để cứu . Nhưng hắn cuối cùng vẫn không thốt ra , bởi vì hắn chỉ vô lạc đến đây mà thôi. Duyên phận mỏng manh giữa và hắn vốn dĩ nên kết thúc từ cái đêm mưa ấy, khóc lóc van xin hắn cứu mẹ của rồi.
Nếu như dục vọng đã tan, hắn đối với cuộc đời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Cô đơn như , trường sinh chỉ thêm đày đoạ mà thôi. Thấy Tô Mục Dương không hề nhúc nhích, mà tiếng ồn kia đã gần chạm đến, Vũ Sơ Yến kéo Tô Mục Dương trở vào, tự mình bước ra ngoài.
Tiếng chém kết giới vang vọng, Vũ Sơ Yến đưa tay che mặt, là một quỷ binh đã chém. Sau khi kết giới vỡ toang, Kỷ Vấn Hành mặt mày sa sầm đi vào. Hắn đảo mắt xung quanh, thấy con quỷ đã chết dưới đất thì lạnh lùng : “Vũ Sơ Yến, có bản lĩnh thật đấy. Có thể đi xuyên qua kết giới, còn cả Vô Ảnh giác quỷ. Nói đi, là Lạc Trì Ngư sai đến có phải không?”
Bạn thấy sao?