Chương 43
“Ngươi đến đây gì?”
Tô Mục Dương bóng lưng đang cúi người thắp hương lên mộ của Diệp Lam mà hỏi. Lạc Trì Ngư sau khi cắm xong hương xuống, hắn đứng dậy, có vẻ không vui : “Ta đến thăm mẹ ta cũng không sao?”
Tô Mục Dương tựa người vào một gốc cây, gật đầu : “Đương nhiên là . Nhưng ngươi sẽ không nhàn rỗi đến đây thăm bà ấy vào giờ này đâu.”
“Hải giới không phân ngày đêm! Sơn thần sao lại câu nệ như , vết thương lần trước đã khỏi hẳn hay chưa?”
Lạc Trì Ngư trăng tròn vành vạnh trên đầu rồi . Thấy Tô Mục Dương từ chối trả lời, hắn tiếp: “Hôm nay ta đến tìm ngươi uống rượu, thế nào?”
Tô Mục Dương quay lưng đi, Lạc Trì Ngư đi theo phía sau hắn. Đi mấy bước thì Tô Mục Dương đột ngột dừng lại, hắn : “Lạc Trì Ngư, ngươi từ Hải giới đến đây là muốn uống chực rượu sao?”
Lạc Trì Ngư biến trong tay ra một bình rượu, nhướn mày Tô Mục Dương. Hai bọn họ lại tiếp tục đi về phía đền Sơn thần trên đỉnh núi.
Sau khi hai bọn họ đã có vài ngụm rượu, Lạc Trì Ngư mới : “Cô ấy bị Kỷ Vấn Hành đưa đi rồi!”
Tô Mục Dương không ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng trả lời hai chữ: “Ta biết!”
“Cũng phải, ngươi tài giỏi như mà. Tô Mục Dương, đôi khi ta rất ngưỡng mộ ngươi, vì tất cả.”
Lạc Trì Ngư ngã đầu tựa ra vách tường, trút một ngụm rượu vào miệng. Tô Mục Dương đưa ly của hắn cụng vào bình của Lạc Trì Ngư rồi : “Nếu ta là ngươi, ta sẽ không màn tất cả mà cứu ấy ra.”
“Tô Mục Dương, không phải ta sợ Kỷ Vấn Hành kia, mà là lo sợ cho cả Hải cung. Ta có quá nhiều dục vọng và chấp niệm, mà những chấp niệm kia dường như đang dày xéo ta mỗi ngày, khiến ta sức cùng lực kiệt.”
Bộ dạng này của Lạc Trì Ngư thật khiến người ta cảm thấy khác lạ. Hắn trước nay đều mang bộ dạng ngạo mạng, lúc nào cũng trưng vẻ mặt hung thần sát ác ra ngoài. Điều đó khiến cho cả Hải giới đều cảm thấy hắn như một kẻ ác bá, không biết sợ điều gì, càng không có gì phiền muộn. Nào có ai biết rằng, thật ra hắn cũng là “thân bất do kỉ”. Một mình gánh trọng trách cả Hải giới bao . Một mặt đối phó với kẻ địch bên ngoài, một mặt phải đối phó với địch trong nhà.
“Lạc Trì Ngư, thần rốt cuộc có gì vui?”
Tô Mục Dương uống cạn chén rượu, sau đó như muốn bóp nát chén rượu trong tay mà khuôn mặt vẫn tỏ ra bất lực. Lạc Trì Ngư lắc đầu : “Ta cũng không biết! Ta càng không biết hai chúng ta vì sao lại xa cách như bây giờ, núi không phạm biển. Vì sao lại đi đến con đường tranh giành một người phụ nữ. Tô Mục Dương, ngươi có dục vọng không?”
“Vũ Sơ Yến! Là ấy đã mang dục vọng đến cho ta, cũng là ấy mang dục vọng duy nhất ấy của ta đi.”
Tô Mục Dương ngã người tựa hẳn về bức tường phía sau, nhỏ giọng trả lời. Lạc Trì Ngư không biết trong lòng đang nghĩ gì, chỉ là biểu cảm trên khuôn mặt có chút phức tạp. Không khí yên lặng qua một lúc, không ai gì nữa, chỉ có tiếng gió xào xạc và tiếng muôn thú giật mình thức giấc trong đêm.
Sau khi đã nốc hết rượu trong bình, Lạc Trì Ngư tiện tay ném ra ngoài đánh xoảng. Tiếng đã khiến vài con thú ở gần đó giật mình chạy khỏi. Lạc Trì Ngư : “Nếu như có thể, ta cũng rất muốn bỏ đi hôn ước ấy để đổi lại chúng ta của ngày xưa.”
“Lạc Trì Ngư, ngươi điên rồi chăng? Thừa nhận đi, ngươi đã ấy rồi. Cô ấy cũng đã dần lãng quên ta, ấy đã dần chấp nhận ngươi.”
Tô Mục Dương thật nhẹ nhàng lại chua xót sao. Vũ Sơ Yến đã dần lãng quên đi hắn, đó là điều mà hắn đã cảm nhận . Thấy Lạc Trì Ngư từ chối trả lời, Tô Mục Dương về phía mộ của Diệp Lam, tiếp: “Sắp đến ngày giỗ của bà ấy rồi.”
“Thì sao?”
Lạc Trì Ngư không hiểu ý tứ của Tô Mục Dương. Tô Mục Dương vịn tường đứng dậy, lảo đảo : “Lời hứa trăm năm đã đến. Mạng của Kỷ Phương Cơ phải đền cho bà ấy.”
“Ngươi cái gì? Cái chết của mẹ ta thì liên quan gì đến Kỷ Phương Cơ?”
Lạc Trì Ngư suýt tỉnh cả rượu, hắn đứng dậy, khẩn trương hỏi. Tô Mục Dương lắc đầu : “Ngươi không cần biết. Tóm lại, mối nợ đó ta sẽ đích thân đòi lại.”
“Tô Mục Dương, ngươi điên rồi phải không? Ta là con trai của bà ấy, nợ của bà ấy nhất định phải là ta đòi.”
Lạc Trì Ngư nhào tới nắm cổ áo Tô Mục Dương. Tô Mục Dương gỡ tay hắn ra, bực dọc : “Không phải là chuyện của ngươi! Đó là chuyện mà Sơn thần đời trước giao phó cho ta. Ngươi chỉ cần yên tâm Hải thần của mình là .”
“Không ! Kỷ Phương Cơ quá đỗi nguy hiểm, ngươi không thể tự mình liều mạng. Ngươi định ngày đi, ta sẽ cùng ngươi.”
“Nếu ngươi có mệnh hệ gì, Vũ Sơ Yến phải sao?”
Tô Mục Dương kích đến đỏ mắt. Hắn ngừng một cái rồi tiếp: “Ta chỉ có một thân một mình, nếu như chết đi cũng sẽ không có ai đau lòng. Vẫn là nên để ta đi.”
Lạc Trì Ngư theo bóng lưng đảo lảo của Tô Mục Dương rời khỏi. Tô Mục Dương còn chưa ra khỏi cổng đã quay lại, mệt mỏi : “Vũ Sơ Yến thật sự không phải là con người. Khi ta muốn lột da mặt của ta mới phát hiện ta là Hải tộc. Lúc ấy ta vội vã ném lại mảnh da mặt cho ta rồi trốn xuống nước mất tăm.”
Bạn thấy sao?