Cô Dâu Hải Thần – Chương 29

Chương 29

Ấy mà Vũ Sơ Yến lại không hề hấn gì, giống như có thể đứng trên mặt nước . Ngay lúc này, từ đại dương bao đang đồng thanh vang rền. Sao biển nổi lên thắp sáng cả mặt nước, từng đợt khói xanh kéo nhau bay vào bờ. 

Hải thần lên bờ! 

Bên này đám rắn đang quay đầu kêu lên “xà xà”, cảnh giác những làn khói xanh đang gần tiếp cận bờ. Thì ngay lúc này đây, Giang Vy đột nhiên rống lên một tiếng thảm thiết, Lạc Trì Ngư từ từ hiện ra, tay hắn đang siết chặt cổ của Giang Vy. Vũ Sơ Yến quay đầu thấy Lạc Trì Ngư, tức thì không kìm chế , : “Lạc Trì Ngư, ngài giúp ta trả thù đi. Mẹ ta đã bị ta chết rồi...”

Lực tay của Lạc Trì Ngư tăng theo sự của Vũ Sơ Yến. Ngay lúc Giang Vy sắp bị Lạc Trì Ngư bóp chết đến nơi thì hai bên tai bay ra mấy con bướm hình dáng kì lạ đang vỗ cánh. Lạc Trì Ngư nhất thời không để ý, hít phải phấn độc của bọn chúng nên đã phải rút tay khỏi cổ của Giang Vy. 

“Mị Linh thú?”

Vũ Sơ Yến thấy con Mị Linh thú thì không khỏi ngạc nhiên. Cô cảm thấy Kỷ Vấn Hành hiện tại đã mua chuộc rất nhiều người. Hoặc là do bọn người này có dã tâm nên mới đến tìm Kỷ Vấn Hành hòng trục lợi. Chỉ là không biết Giang Vy kia vì sao lại việc cho Kỷ Vấn Hành. 

Lạc Trì Ngư đầu đất thật sự, hắn ngoài cái sức mạnh dã man kia ra thì hoàn toàn không dùng chút đầu óc nào việc cả. Không thể để cho Lạc Trì Ngư hít phấn độc thêm lần nào nữa. Vũ Sơ Yến ra sức gọi tên hắn Lạc Trì chẳng thấm vào đâu. Nhìn thấy Mị Linh thú lại vũ cánh lần nữa, Vũ Sơ Yến không thể ngồi yên, đành cố gắng đứng dậy chạy tới định ngăn cản hắn.

Nhưng ngay lúc này, Giang Vy ngạo nghễ một cái rồi vun đuôi đánh vào Vũ Sơ Yến. Dù đã lường trước Vũ Sơ Yến cũng chẳng có cách nào, đành đến đâu hay đến đó, cùng lắm đã bị đánh bầm dập thôi. Chỉ là đột nhiên có một tiếng “éc” vang lên rồi kéo theo mấy tiếng ré ré đau đầu nhức tai. Vũ Sơ Yến loáng thoáng thấy Lạc Trì Ngư đã bóp nát Mị Linh thú trong tay, những con còn lại đều nhanh chóng vũ cánh bay ra xa.

Giang Vy thu đuôi không kịp, ta không ngờ tới Lạc Trì Ngư lại nhanh như . Tay phải hắn vừa bóp chết Mị Linh thú thì đã biến ra một cây gậy xương cá chấn xuống giữa cái đuôi trơn trượt của Giang Vy. Tay trái Lạc Trì Ngữ đỡ Vũ Sơ Yến về bên mình, hắn lại Giang Vy với ánh mắt đầy sát khí: “Chỉ là vài con Mị Linh thú mà cũng dám qua mắt bổn thần? Ngông cuồng, quá ngông cuồng.”

Giang Vy đau tái cả mặt mũi, trong miệng như đang lầm bầm thứ gì đó. Lạc Trì Ngư ôm ngang eo Vũ Sơ Yến, Hải binh đã dọn sạch đám rắn còn lại, bây giờ đang ra sức cứu Vũ Nhị. Lạc Trì Ngư rút gậy xương cá khỏi đuôi Giang Vy, hắn : “Con rắn cái kia, ngươi dám mẹ của Hải mẫu, loạn trên lãnh thổ của Sơn thần. Nay bổn thần ra lệnh xử tử ngươi, sau đó khai trừ Lộc Nhung xà và tất cả các bộ tộc rắn khác khỏi Hải giới để răn đe.”

Vũ Sơ Yến cảm thấy Lạc Trì Ngư cũng không đầu đất cho lắm, đặc biệt hắn dường như không thích gọi tên người lạ. Trước đây hắn cũng toàn gọi là người phụ nữ này, người phụ nữ kia thôi. Giang Vy kéo cái đuôi bị thương nặng của ta mà trườn trườn. Chỉ là khuôn mặt của ta trông không có gì là đang khổ sở.

Vũ Sơ Yến dù đang ở trong vòng tay của Lạc Trì Ngư lại vô cùng cảnh giác. Đột nhiên thấy Giang Vy thay đổi sắc mặt, đã hét lên: “Cẩn thận Giang Vy.”

Đúng là cẩn thận Giang Vy, Giang Vy không hề gì ngoài nở một nụ kì lạ. Phía sau lưng bọn họ, Hải binh đang đồng loạt kêu lên cảnh báo. Lạc Trì Ngư quay đầu không kịp, xác Lan đã bị điều khiển, nó đang cầm một con dao đâm vào lưng Vũ Sơ Yến. Bàn tay Lạc Trì Ngư rơi vào hư không, hắn ôm ghì lấy Vũ Sơ Yến rồi đánh cho Lan một cú văng ra phía xa. 

Vũ Sơ Yến gục trên tay Lạc Trì Ngư, nôn ra một ngụm máu. Cô đã biết Giang Vy vì sao nhất định phải Lan, bởi vì thân xác nó kề cận với lâu ngày, vòng ngọc trên tay sẽ không cảnh giác. Lạc Trì Ngư điên cuồng quay lại muốn Giang Vy ngay lập tức ta đã một luồng khói tím đưa đi. 

“Kỷ Vấn Hành!”

Lạc Trì Ngư nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên hắn gọi tên Kỷ Vấn Hành lại là lúc hắn muốn người em trai khác mẹ này nhất. 

Bởi vì Vũ Nhị không muốn cùng Vũ Sơ Yến về Hải giới, ông muốn ở lại chôn cất cho vợ nên đã ở lại và nương tại chỗ của Thánh Cô cho an toàn. Vũ Sơ Yến cũng không muốn về, bị thương cả người mềm oặt không còn chút sức lực nào. Vũ Nhị cũng sợ ở lại sẽ lại gặp nguy hiểm nên để Lạc Trì Ngư đưa về Hải giới. 

Lần này Kỷ Vấn Hành tính toán rất kĩ, con dao đâm Vũ Sơ Yến vốn đã bôi chướng khí lên đó nên nước biển cũng không thể chữa lành. Vũ Sơ Yến về đến Hải giới, đau đớn quằn quại, sinh mệnh mong manh. Rùa thần không ngừng liên tục chửi mắng vực Tử Vụ, ông triệu tập Hải binh và Hải Ly đi gì đó. 

Lạc Trì Ngư bế Vũ Sơ Yến đến hồ Phục Sinh, lúc này Chu Phục Sinh cũng đang ở đó. Lúc Chu Phục Sinh thấy Vũ Sơ Yến bị thương, trong đôi mắt hắn xuất hiện một tia kì lạ. 

“Chu Phục Sinh, mau lấy nước chữa cho Sơ Yến.”

Lạc Trì Ngư đặt Vũ Sơ Yến vào đình, Hoạ Tí thấy thế cũng đã chạy vào xem thử. Hoạ Tí sờ vào vết thương của Vũ Sơ Yến một lát, sau đó lại Chu Phục Sinh. Chu Phục Sinh hiểu ý nó, vả lại cũng không ai có thể giao tiếp với nó ngoài hắn. Sắc mặt Hoạ Tí vô cùng khó coi, nó trầm ngâm một lát mới cọ cọ cái mũi vào lòng bàn tay Chu Phục Sinh. Chu Phục Sinh sắc mặt tức thì tái đi, hắn bỏ lại Hoạ Tí bên cạnh hồ mà đi tới chỗ Lạc Trì Ngư.

Lạc Trì Ngư xót xa Vũ Sơ Yến đang nằm đau đớn quằn quại, cho dù hắn có gì thì cũng chẳng đỡ hơn tí nào. Hắn vốn đã cục tính, hiện giờ lại đang nôn nóng mà thấy Chu Phục Sinh quay về tay không thì quát lên: “Tại sao còn chưa lấy nước Phục Sinh?”

Đối diện với ánh mắt xanh rực của Lạc Trì Ngư, Chu Phục Sinh khom người, nhỏ giọng : “Hải thần, vết thương của Hải mẫu e là khó trị. Vừa nãy Hoạ Tí cũng đã xem qua, nó nếu như muốn trị thương, e rằng chỉ còn một cách.”

“Cách gì?”

Lạc Trì Ngư gấp gáp hỏi, mà Chu Phục Sinh vẫn còn ậm ừ. Hắn kì thật cảm thấy cách này không khả quan lắm. Nhất là khi vận mệnh của hắn chính là bảo vệ Lạc Trì Ngư. Nhưng Lạc Trì Ngư giờ phút này đang cáu điên, bởi vì mỗi giây mỗi phút trôi qua đều rất đáng giá đối với Vũ Sơ Yến. Hắn co chân đạp Chu Phục Sinh một cái: “Nếu ngươi vẫn chưa câm thì mau đi.”

“Ngài phải đưa Hải mẫu vào trong hồ Phục Sinh và ở đó chờ đợi. Đợi đến khi nào hai người thật lòng thương nhau, nước hồ mới có thể cứu Hải mẫu. Chỉ là hình này quả thật khó khăn. Kỷ Vấn Hành ra tay tàn độc, hắn đã luyện lời nguyền ghê gớm như thế. Hắn biết rằng hai người sẽ khó lòng vượt qua kiếp nạn này. Hiện tại nếu như ngài thật sự vào hồ cùng Hải mẫu, chỉ sợ vực Tử Vụ sẽ dấy binh tạo phản.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...