“Cách đây một trăm mét, bên cạnh Phục Sinh trì, ở đó có một mái đình Ninh Dao, từ đó lên có thể thấy trọn mặt trăng”
Thị nữ tuy rằng có chút ái ngại Vũ Sơ Yến ra khỏi căn phòng kia cũng không dám dối trá nửa lời. Vũ Sơ Yến bỏ lại Lan ở trong phòng, đi nhanh như chạy về phía mà thị nữ đã chỉ. Phục Sinh trì kia là một cái hố nước nổi lên giữa đáy biển. Nước bên trong có màu xanh đậm đang sôi nhè nhẹ, không biết thứ nước đó dùng để gì. Bên cạnh hố nước thật sự có một mái đình.
Tuy dáng vóc trông giống mái đình toàn bằng thủy tinh trong suốt. Bên trong đình đặt một bộ bàn ghế, trên bàn có một viên ngọc sáng choang như đang hấp thụ ánh trăng kia vào. Vũ Sơ Yến chậm bước chân lại, từ từ đi vào. Vừa bước vào đã ngỡ ngàng tột độ, trăng thanh gió mát chính là dùng để miêu tả lúc này.
Trước khi đến đây luôn nghĩ Hải cung nhất định sẽ là một nơi tối tăm và lạnh lẽo, quanh năm không thấy ánh sáng. Nhưng bây giờ xem ra không giống những gì người đời đồn đại. Ánh trăng từ nơi này to tròn vành vạnh, bởi vì đã soi qua một lớp nước nên càng trở nên đẹp đẽ lạ mắt. Nhưng trăng vốn dĩ đã lạnh nay càng thêm lạnh lẽo, đêm nay giờ này, trên ngọn núi cao vời vợi kia, Tô Mục Dương đang gì?
Liệu hắn có nhớ tới chút nào hay không, hay đang mở hội ca múa vui vẻ cũng những người đẹp trên núi. Nếu như hắn thế cũng tốt, sẽ không còn ái náy gì cả. Nhưng Tô Mục Dương mà quen biết vốn không phải hạng người như . Hắn là kẻ mang đầy lòng trắc ẩn, hắn là một thánh nhân, trong lòng hắn không có tạp niệm, dục vọng.
Vũ Sơ Yến như đang say trăng ngẩn ngơ thì lúc này một vật nhọn nào đó sượt ngang tầm mắt , sau đó kèm theo một tiếng kêu thống khổ. Vũ Sơ Yến mở bừng hai mắt, dõi về phía tiếng kêu kia thì thôi ôi, cảnh tượng quỷ nhện ở trên biển đang tái hiện lại. Cô giật mình về hướng ngược lại tìm chủ nhân của vật nhọn đó.
Tô Mục Dương!
Vũ Sơ Yến rõ mồn một hình ảnh Tô Mục Dương đứng trên đồi hoa Mẫu Tử. Hắn mệt nhoài đứng dưới ánh trăng, bàn tay đang đỡ lấy bên sườn của hắn. Máu, máu từ bên sườn đang không ngừng chảy xuống. Cô hốt hoảng về phía quỷ nhện, vật đâm trên yết hầu nó như một cọng xương sườn. Cọng xương đó dính đầy máu đỏ, đối lặp với máu của quỷ nhện.
Tô Mục Dương đã rút xương sườn của hắn để quỷ nhện. Vũ Sơ Yến khiếp đảm đưa tay bụm miệng ngăn tiếng nấc từ trong cổ họng. Nhìn Tô Mục Dương từ từ khụy xuống, nấc không thành tiếng, nước mắt cứ thế rơi xuống, đau đớn tột cùng.
Ngay lúc này, Vũ Sơ Yến im lặng, nghe thấy có tiếng phát ra từ chỗ hồ nước. Cô vẫn bụm miệng để không phải hét lên khi gặp thứ gì đáng sợ. Đến khi quay lại mới thấy quyết định của mình thật sáng suốt. Hồ nước màu xanh đậm kia lúc này đột nhiên sôi lên dữ dội, sau đó từ trong hồ ló lên những thứ chi chít. Chỉ trong chớp mắt, những thứ chi chít đó đã ló cao lên, sau đó vùng vẫy như muốn thoát ra ngoài.
Vũ Sơ Yến rung chân không chạy nổi, đợi mãi cũng chẳng thấy thứ đó bò hẳn lên mà chỉ thấy từ xung quanh không biết ở đâu có vô vàn tấm mặt nạ da người. Những tấm mặt nạ da người ấy cứ bay lơ lửng, lơ lửng, chẳng mấy chốc dán đầy vào ngôi đình. Sau khi mặt nạ dán kín xung quanh thì thứ chi chít dưới nước mới bắt đầu chui vào.
Vũ Sơ Yến cảm thấy ngứa ngáy kinh khủng, những thứ chi chít ấy như vào da thịt , vô cùng khó chịu.
“Người đâu, người đâu?”
Dường như tiếng của chỉ vang vọng trong vòng vây này, không thoát ra ngoài . Cô ngạt thở, mắt cũng sắp mờ đi, đành lấy hai tay ôm chặt cổ mình. Nỗi tuyệt vọng nhanh chóng ập đến, vây hãm trong từ “Chết”. Cô cảm thấy chưa bao giờ thèm muốn cái chết đến như thế.
“Súc sinh, dám cả Hải mẫu.”
Một giọng ấm áp vang lên dần kéo Vũ Sơ Yến trở về thực tại. Cô mở mắt, cảm thấy hô hấp cũng đã trở nên dễ dàng. Những chiếc mặt nạ da người cùng thứ chi chít kia đã biến mất không còn nữa. Nhìn sang phía hồ nước, thấy một bóng lưng như đang đánh con vật nào đó.
Vũ Sơ Yến không ngăn nổi tò mò mà vòng qua xem thử, thì ra là một con chuột bạch hoa đang bị gõ vào đầu kêu lên éc éc. Người nọ thấy đến vội ngẩng đầu rồi khom người : “Đã Hải mẫu hoảng sợ là sơ suất của hạ thần.”
“Anh là ai?”
Người nọ mặc đồ tơ lụa màu trắng, kiểu dáng giống đại đa số những người dưới đây mặc. Nhưng lại có những điểm nhấn vô cùng độc đáo, hơn nữa trên tai có đeo hoa tai hình vây cá. Kiểu dáng này rất giống với gọi là Hải Ly xuất hiện ở núi Xuyên Mộc hôm đó, chắc chắn cũng là một người có chức vụ lớn.
“Hạ thần là Chu Phục Sinh, đại tướng của Hải giới. Hôm nay tuần tra đến đây vô gặp Hải mẫu bị Hoạ Tí này vây khốn trong ảo giác.”
Chu Phục Sinh đáp lời Vũ Sơ Yến, hắn dường như không dám ngẩng đầu thẳng vào . Vũ Sơ Yến cũng không rõ mặt, chỉ thấy dáng người hắn tương đối vừa vặn. Không nhã nhặn thư sinh như Tô Mục Dương, không phong trần vững chãi như Lạc Trì Ngư cũng không hoa mỹ như Kỷ Vấn Hành.
“Ảo giác ư, là con vật này đã ra?”
Vũ Sơ Yến chỉ vào con chuột nhỏ xíu màu trắng đốm hoa chỉ bằng cổ chân, Chu Phục Sinh gật đầu : “Đúng , nó là thú giữ Phục Sinh trì này cho Hải thần. Đây vốn là hồ nước thần, và ngôi đình kia chỉ một mình Hải thần vào . Nếu như người khác đi vào sẽ bị nó đưa vào ảo giác, tự trong ảo giác người đó sẽ sinh ra tuyệt vọng mà tự tử. Nhưng có lẽ nó đã chậm tin tức, không biết ngài là Hải mẫu nên đã mạo phạm. Mong ngài rộng lượng bỏ qua cho nó.”
Phục Sinh trì, Chu Phục Sinh? Hai cái tên này cũng giống nhau quá đi. Vũ Sơ Yến bất giác cảm thấy Chu Phục Sinh này không phải là người xấu, về sau chắc chắn có thể tìm hắn giúp đỡ. Cô xua tay, : “Không sao không sao! Nó việc rất tốt, là ta đã đường đột rồi. Ta đi trước đây, đại tướng cứ việc tuần tra của ngài đi.”
“Hải mẫu đợi một lát!”
Nụ trên môi của Vũ Sơ Yến đổi thành nụ khổ, đứng lại, chầm chậm quay đầu hỏi: “Có chuyện gì ư?”
“Không biết là ai đã chỉ đường cho ngài đi đến đây?”
Chu Phục Sinh cảnh giác hỏi, Vũ Sơ Yến chối: “Là ta nhàm chán quá nên tự đi đến đây.”
“Không đúng!”
“Cái gì không đúng?”
Vũ Sơ Yến bị Chu Phục Sinh doạ hoảng. Chu Phục Sinh đột nhiên nhắm hướng định đi mà rảo bước nhanh. Vừa đi hắn vừa gấp gáp : “Đường đến đây vốn không thể thấy. Kẻ chỉ đường cho ngài nhất định là gian tế của Vũ Côn tộc.”
“Cái gì...tộc cơ?”
Vũ Sơ Yến chạy theo phía sau Chu Phục Sinh, bây giờ chỉ cần nghe tới ba chữ Vũ Côn tộc là sẽ khiến cho lắp bắp. Quay về căn phòng kia, thị nữ chỉ đường cho Vũ Sơ Yến vẫn còn việc xung quanh đó. Chu Phục Sinh tới chỗ, hắn quay đầu lại Vũ Sơ Yến, vội vã lấy tay chỉ vào thị nữ. Chu Phục Sinh thân thủ rất nhanh, việc cũng rất dứt khoác, hắn biến từ trong tay ra một cây trượng, cứ thế chĩa thẳng vào bụng thị nữ.
Thị nữ chết trong mù mịt, bị Chu Phục Sinh xiên như xiên cá nướng, rất đỗi ai oán. Thị nữ kia vốn đinh ninh rằng Vũ Sơ Yến không thể thoát khỏi ảo ảnh của Hoạ Tí, càng không ngờ lại gặp phải tên Chu Phục Sinh này. Cô ta quả thật không có mưu đồ gì lớn, chỉ là đố kị với Vũ Sơ Yến, muốn chết đi mà thôi. Có ai sau khi hãm người khác rồi vẫn ung dung đứng đó đợi người ta quay lại trả thù hay không. Với cái đầu óc đó mà cũng mơ tưởng vị trí Hải mẫu, thật là hết nổi.
Vũ Sơ Yến đi vào trong căn phòng kia, thầm cảm thán Chu Phục Sinh này không hổ là đại tướng của Hải giới, việc quá sức nhanh chóng và gọn lẹ. Chu Phục Sinh chẳng mảy may để tâm tới sinh mạng của nữ hầu kia, hắn giống như đây là công việc mỗi ngày đều . Không quan tâm nạn nhân đau đớn ra sao, hắn chỉ quan tâm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất.
Trước khi đi, Chu Phục Sinh còn không quên kiểm tra xung quanh một lần rồi mới : “Chỉ cần Hải mẫu ở trong căn phòng này thì sẽ an toàn tuyệt đối. Hạ thần sai Hải binh đến tăng cường canh gác cho ngài.”
Hắn xong, cũng không thấy Vũ Sơ Yến gật đầu mà đã lùi người đi mất. Vũ Sơ Yến cứ ngồi trong căn phòng đó không biết qua bao lâu. Lan đã ngồi ngủ ở bên cạnh từ lúc nào, có lẽ bởi vì còn quá nhỏ tuổi nên Lan không biết lo lắng quá nhiều. Ngay lúc này, đột nhiên Vũ Sơ Yến nghe thấy tiếng khóc thút thít của phụ nữ. Cô quay đầu tìm kiếm không thấy bất cứ thứ gì.
Cứ tưởng rằng sẽ lại gặp phải mấy loại ma quỷ kia nữa, một lát sau nghe ra như ai đang khấn vái. Vũ Sơ Yến dỏng tay hết cỡ, một lát sau mới hiểu ra là dân làng đang khấn vái trong đền Hải thần. Lại còn có chuyện kì diệu như sao, thì ra Hải thần có thể nghe dân làng cầu nguyện ở đây. Chỉ là tiếng khấn vái ngày càng nhiều, đại ý rằng nay Hải thần đã cưới Hải mẫu về biển, liệu có thể để bọn họ thấy mặt con của mình lần cuối hay không. Cho dù chỉ là một cái xác cũng thoả lòng nhớ nhung bao lâu.
Bạn thấy sao?