Chương 20 (Giết quỷ biển)
“Ai đó?”
Vũ Sơ Yến đang ngủ thì đột nhiên cảm giác có một thứ gì đó lành lạnh đang chạy dọc trên chân mình. Cô tung chăn ngồi dậy, cảnh giác xung quanh. Rùa thần đã để Hải binh lại bảo vệ rồi kia mà, có thể có ma quỷ gì vào chứ. Chiếc vòng ngọc đã phát sáng, đưa tay sờ vào, nhỏ giọng gọi: “Hải binh!”
“Đừng gọi vô ích!”
Có một giọng vang lên, giọng này quen quá, là Hải thần. Cảm giác lành lạnh kia đang chạy dần lên, cả người Vũ Sơ Yến tê dại đi, hoảng hốt hỏi: “Ông ở đâu? Ông muốn gì, ta đã hứa gả cho ông rồi.”
“Lấy Vẫn ngọc! Ngày mai chúng ta phải về Hải giới, ngươi cảm thấy ta có thể về với bộ dạng vất vưởng này ư? Ngươi luôn muốn biết Vẫn ngọc lấy ra như thế nào mà, bây giờ ta cho ngươi biết đây.”
Vũ Sơ Yến cảm giác sự lạnh lẽo kia đang nặng nề ôm trọn cơ thể . Những giọt nước li ti như từng chút từng chút một muốn lột bỏ lớp quần áo của xuống. Chuyện tới nước này, nếu như còn không nhận ra Hải thần kia muốn gì thì chính là quá ngu ngốc rồi.
Bởi vì Vũ Sơ Yến không ngốc, lập tức ra sức phản kháng. Một cảm giác tởm lợm dâng lên trong cổ họng, ấn tượng của về Hải thần trước nay chỉ toàn là những hình thù quái dị mà thôi. Nhưng có phản kháng thế nào cũng không thể cử . Miệng muốn hét lại bị thứ gì đó chặn ngang. Lúc này, tay đột nhiên nới lỏng, đẩy về khoảng không trước mặt.
Có lẽ nhờ vào chiếc vòng ngọc kia mà đã đẩy Hải thần ra khỏi miệng . Lấy hơi thở hai cái, vội : “Tôi không phải là trinh nữ.”
Những cảm giác chi chít trên người dừng lại, còn chưa kịp nhẹ nhõm thì cảm giác đầu mình như bị ai một cú đau điếng.
“Người phụ nữ dối trá! Ngươi tưởng rằng thân mang Vẫn ngọc thì đàn ông khác có thể chạm vào người sao. Nếu như còn muốn lành lặn thì tốt nhất hãy phối hợp đi.”
Lời kia vừa dứt thì những tác nọ lại liên tục xảy ra trên người . Vũ Sơ Yến cảm thấy cả đầu óc trở nên mụ mị, sau đó ngủ thiếp đi.
Vũ Sơ Yến màn đêm đang dần kéo về trên mặt biển. Trăng kia dường như cũng đau buồn cho ai đó mà không muốn sáng tỏ. Hàng ngàn sao biển đồng loạt trồi lên mặt nước thắp sáng. Đại dương mênh mông chất chứa rất nhiều bí mật. Trong lòng trống rỗng, không biết rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì chưa. Vẫn ngọc đã trả về chủ của nó hay chưa, liệu giữa người và thần giao hợp sẽ có cảm giác như thế nào.
Đây chắc hẳn là điên rồi, tâm trạng hiện tại đáng lẽ nên buồn thương mới đúng, sao có thể không biết xấu hổ mà nghĩ tới những chuyện kia chứ. Không đúng, là đám sao biển kia, chúng đã điều khiển tâm trí của . Vũ Sơ Yến yểu xìu nhớ tới Lạc Trì Ngư âm hồn bất tán kia, có lẽ câu chuyện Vẫn ngọc vẫn chưa kết thúc đâu.
Thuyền trôi rất lâu những âm thanh xôn xao kì quái phát ra từ dưới lòng đại dương chưa bao giờ ngừng lại. Có lẽ đó là một loại chúc tụng Hải thần, Vũ Sơ Yến ban đầu còn cảm thấy sợ sệt, sau đó dường như đã nghe quen rồi. Thấy ở phía xa xa có một ánh sáng le lói ngọn hải đăng giữa biển. Cô vừa định vén màn ra thì đột nhiên chiếc thuyền lắc lư mấy cái khiến phải vịn vào thành ghế mới không ngã xuống.
“Cẩn thận!”
Là giọng của Lạc Trì Ngư, thuyền càng lắc càng dữ dội, Vũ Sơ Yến liều mạng bám vào thành ghế, Lan đang ngủ sang lúc này mới hoảng hốt tỉnh lại. Khuôn mặt Lan trở nên kinh hãi tột độ, không biết nó đã thấy thứ gì. Có hàng ngàn cánh tay lông lá từ dưới nước bám vào mạn thuyền muốn leo lên. Thì ra là Lan đã thấy khi bọn chúng còn ở dưới nước. Vũ Sơ Yến cũng kinh hãi không kém, cả hai nắm chặt lấy tay nhau, chỉ còn có thể trông đợi vào Lạc Trì Ngư mà thôi.
Đi cùng với Hải thần lại bị quỷ biển , đây đúng là một câu chuyện !
“Quỷ biển gan to bằng trời, dám vào thuyền của Hải thần. Các ngươi không muốn sống nữa rồi.”
Lúc này mới thấy ở phía sau đuôi thuyền xuất hiện một bóng người. Người đàn ông đó mặc bộ đồ giống với kiểu mà Vũ Sơ Yến đang mặc, là đồ của rể. Dù chỉ trong màn đêm lờ mờ vẫn có thể thấy dáng người khoẻ khắn kia đang cầm một cây gậy xương cá. Cây gậy kia dài tầm một mét, đầu gậy là hình dáng như những chiếc xương cá đan lại với nhau vô cùng bắt mắt.
Ánh trăng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt của người cầm gậy, dù không rõ ngũ quan có thể cảm nhận một vẻ đẹp oai hùng. Hắn là vị thần tàn ác của biển cả trong truyền thuyết, Lạc Trì Ngư.
“Đoạn biển này do ta quản, muốn đi qua phải để lại đồ!”
Một giọng òm òm vang lên, những bàn tay lông lá kia càng lúc càng bò sâu vào thuyền. Lạc Trì Ngư vung gậy té nước, chỉ vung một cái, đám cánh tay ở một bên thuyền không chịu nổi mà dạt ra. Lạc Trì Ngư thu cây gậy lên chống trên thuyền, hắn đón cơn gió biển khiến tóc tai bay loạn, thong thả : “Cả đại dương này đều do ta quản, ta cho phép ngươi kiếm ăn ở đoạn biển này, mà ngươi lại dám quản lên tới trên đầu ta. Nể hôm nay là ngày vui của ta và cả Hải giới, ta có thể không sát sinh mà tha cho ngươi.”
Trước đây lúc nào nghe giọng của Lạc Trì Ngư, Vũ Sơ Yến cũng trong trạng sợ hãi. Bây giờ mới cảm thấy giọng của hắn không tệ như vẫn tưởng. Vậy mà kẻ kia không chút nao núng, đã chiếc thuyền càng chao đảo hơn, nghiên hẳn về một phía. Vũ Sơ Yến và Lan như muốn tuột thẳng xuống biển, cả hai hét không ngừng.
Lạc Trì Ngư chạy về phía trước, đỡ ngang eo của Vũ Sơ Yến ôm lại, sao đó cột Lan vào trong thành ghế. Hắn thả tay, cây gậy bay lên không trung cân bằng chiếc thuyền lại. Ngay lúc này, một tiếng nổ to vang lên phía mũi thuyền. Từ dưới nước trồi lên một con nhện to tướng với hàng trăm cái chân lông lá như cánh tay người. Vũ Sơ Yến Lạc Trì Ngư ôm rất an toàn, không còn hoảng sợ mà có thể đánh giá con nhện kia. Hoá ra nãy giờ chính là con nhện kia đã bám vào chiếc thuyền từ bên dưới lên, những cánh tay kia là chân của nó.
“Là một con nhện biển, là quỷ biển. Trước đây lúc đọc sách đã thấy nhắc đến nó.”
Lan sợ mất mật bây giờ đã tỉnh lại, nó chỉ vào con nhện mà có vẻ rất phấn khích. Con nhện đậy đám chân của nó, ha hả rồi : “Hải thần, nghe ngài chỉ còn lại âm hồn vất vưởng mà thôi, đừng có cố ra vẻ hùng gì. Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngài và Hải mẫu của ngài. Bây giờ tất cả Hải binh đều không có ở đây, không ai cứu ngài cả.”
Cách xa mặt đất hàng ngàn dặm, quỷ biển không ngờ Sơn thần lại có thể chết nó ở khoảng cách xa như . Lúc con nhện bị vật gì đó đâm thẳng vào yết hầu rồi lan ra khắp cơ thể nó, nó vẫn còn mở trân trân hai mắt không thể tin . Mắt nhện biển rất sáng, có thể xa tới trong bờ, lần này nó chết tức chết tửi khi thấy Tô Mục Dương phi một cọng xương sườn nhọn hoắt từ đỉnh núi Xuyên Mộc ra đến ngàn dặm biển cả.
Vì sao Lạc Trì Ngư lại chọn rước dâu vào ngày trăng sáng nhất trong năm?
Bởi vì đó là ngày sức mạnh của Hồ Ly phát huy cao nhất. Vùng biển này xưa nay luôn do loài nhện quỷ biển này canh giữ, lúc Lạc Trì Ngư còn ở Hải giới luôn tìm cách thu phục nó không . Mà đường đến Hải cung phải đi qua vùng biển này, Lạc Trì Ngư đã đoán trước nhện biển sẽ sự, cho nên hắn đã dặn Rùa thần một giao dịch với Tô Mục Dương.
Nói là giao dịch chính xác là nhờ Tô Mục Dương từ xa ứng cứu. Chỉ là không ngờ rằng, Tô Mục Dương vì để nhện biển ở độ xa như thế mà phải rút mất một cọng xương sườn. Máu xanh chảy đầy ra mặt biển, chiếc thuyền lẳng lặng trôi qua rồi bước vào Hải cung.
Các bộ tộc của Hải giới đều đang nâng chén chúc mừng, chỉ chờ Hải thần đón dâu về. Chiếc thuyền trôi vào Hải cung đã bị sức ép của nước nghiền nát không còn một mảnh vụn. Hải binh đưa thuyền vỏ sò ra đón bọn họ, sau đó một đường tới điện chính.
Bạn thấy sao?