Chương 17 (Từ Bỏ)
Thuộc hạ của Tô Mục Dương đồng loạt vây bắt Hải Ly. Nhưng Hải Ly lại không phải dạng yếu ớt, Tô Mục Dương dắt Vũ Sơ Yến chạy còn chưa mười mét thì ta đã đánh ngã hết bọn kia, bây giờ đang đuổi theo Tô Mục Dương. Tô Mục Dương dừng lại, hắn đưa tay về phía trước, lá trên cây tất cả đều rơi xuống thành một vòng xoáy lớn.
Hải Ly mất đà không dừng kịp, hứng trọn một cú kia của Tô Mục Dương rồi ngã lăn ra đất. Ngay lúc này, những con quạ to lớn đem lưới đến, võng Hải Ly vào rồi ném trở xuống biển. Bây giờ không còn nơi nào an toàn với Vũ Sơ Yến cả, Tô Mục Dương đắn đo một phút rồi quyết định đưa đến đền Sơn thần.
Tô Mục Dương cho dù đã tạo kết giới của ngôi đền vẫn không yên tâm mà để lại hai con sóc giữ cửa. Hắn vừa quay về núi thì đã bắt gặp một luồng khí tấn công lên núi từ sườn núi dọc biển lên. Tô Mục Dương biến thành Hồ Ly, tức tốc đuổi theo. Hoá ra là Rùa thần, ông ta đang đứng trên đồi hoa mẫu tử quay mặt ra biển. Tô Mục Dương trở về hình người, đi tới phía sau lưng ông ta rồi : “Ta còn tự hỏi tại sao Hải Ly kia lại có gan bằng trời như thế, hoá ra là do Rùa thần trưởng lão đây dung túng.”
Rùa thần không quay đầu, ông ta nhỏ giọng : “Tô Mục Dương, hôm nay ta tới đây không phải để sự với ngài. Chỉ là hình của Hải thần đang gặp nguy, mong ngài vươn tay giúp đỡ.”
“Nói như ông, trước đây ta không hề giúp đỡ Hải giới sao?”
Tô Mục Dương cố ý bẻ cong lời của thần Rùa, thần Rùa dù có tức giận cũng không thể trở mặt với Tô Mục Dương. Tô Mục Dương dù sao cũng là Sơn thần, Sơn thần đời trước chọn hắn kế vị thì hắn chắc chắn không hề tầm thường. Càng huống hồ, hắn quản núi lâu như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tô Mục Dương bình thường hoà nhã bác ái, khiêm tốn nhún nhường. Không ai biết trên đỉnh núi này hắn ẩn giấu thứ ghê gớm gì.
“Tô Mục Dương, ngài đừng bắt nạt người già!”
Rùa thần rốt cuộc cũng bị bức quay lại, ông ta tiếp: “Chuyện này là chuyện lớn, liên quan tới an nguy không chỉ một mình Hải giới mà còn cả núi Xuyên Mộc. Khẩn cầu Sơn thần trả lại dâu cho Hải thần!”
Rùa thần xong còn cung kính chắp tay khom người. Lúc này một phiến đá vô cùng lớn rơi xuống ngay bên chân ông ta. Địa hình nơi này không thể nào có đá lở , Sơn thần đời trước đã lựa chọn chôn Hải mẫu ở nơi này thì chắc chắn không có sự cố gì. Rùa thần không lên, ông ta biết phiến đá kia là do Sơn thần đập xuống.
Tô Mục Dương hừ lạnh một tiếng, theo thèm kính lão đắc thọ : “Đánh thắng ta thì cướp người!”
Tô Mục Dương xong đã quay lưng bỏ đi, Rùa thần với theo: “Ngài có biết không, chuyện Kỷ Vấn Hành trộm Xuyên Vân tự ở đền thờ tiên Hải thần. Nay hắn đã mở cấm , nuôi dưỡng quỷ dữ, ý đồ bá chiếm Hải giới.”
Tô Mục Dương khựng lại, Rùa thần thế tiếp: “Núi Xuyên Mộc là nhà của tiên Hải mẫu, mà Vũ Côn tộc căm hận tiên Hải mẫu đến thế nào chắc ngài biết rõ. Một khi Kỷ Vấn Hành chiếm Hải giới, lúc đó hắn sẽ để yên cho ngài sao? Sơn thần, chỉ có ngài và Hải thần hợp sức mới có thể khiến Kỷ Vấn Hành e sợ.”
Tô Mục Dương bước đi, lần này Rùa thần quỳ sụp hẳn xuống, ông ta : “Sơn thần, ngài là người có có nghĩa. Ngài đã quên Sơn thần đời trước đối với ngài như thế nào rồi sao? Lúc ông ấy qua đời chỉ để lại duy nhất một di nguyện, đó là mong ngài giúp đỡ Hải thần. Nay Hải thần đã bị kẻ gian đánh đến không ra hình hài, chỉ còn lại chút hơi tàn. Vẫn ngọc ở trước mắt kia lại không có cách nào lấy lại ...”
Rùa thần dài như tờ sớ, xong còn khuyến mãi thêm một giọt nước mắt. Bộ dạng này của ông ta trước nay chưa từng có, phải chăng sự lần này đủ lớn để ông phải hy sinh như thế. Tô Mục Dương dừng lại, hai bàn tay hắn siết chặt đến mức sắp đổ máu.
Chịu ơn của người phải trả cho người!
Nội tâm Tô Mục Dương giằng xé dữ dội. Hắn hiện tại cảm thấy trái tim đau đớn như muốn chết đi. Hắn là thần, bởi vì là thần nên càng không thể vô ơn vô nghĩa. Bởi vì là thần nên không để mưu cầu hạnh phúc của bản thân, hắn phải lo cho hàng vạn sinh linh của ngọn núi này. Hắn phải lo cho người dân của làng Vũ Trạch dưới chân núi đã tín phụng hắn hàng trăm năm qua.
Tô Mục Dương khụy xuống tại chỗ, biến thành một con Hồ Ly nằm run rẩy.
Tô Lệ Á, cái tên này chính là Tô Mục Dương đã đặt cho , dùng họ của hắn họ cho . Ngay từ ngày bước vào làng Vũ Trạch này thì đã có một đôi mắt sáng màu đỏ từ trên ngọn núi cao vời vợi kia luôn dõi xuống theo bước . Lúc rơi xuống nước và mất hết trí nhớ, chính là Tô Mục Dương đã giúp tiếp tục sống...
Rùa thần thoáng chút xót xa Tô Mục Dương đang nằm quằn quại, ông ta : “Cảm tạ Sơn thần đã ra tay giúp đỡ. Sau này, tất cả các của Hải tộc đều tùy ý ngài lựa chọn.”
Sau khi Rùa thần rời khỏi, Tô Mục Dương mới như độc thoại: “Ta chỉ cần Vũ Sơ Yến!”
Rùa thần đích thân đem theo một thuộc hạ của Tô Mục Dương đến đưa Vũ Sơ Yến về nhà họ Vũ. Nghe thấy hai con sóc gọi ông ta là Rùa thần, Vũ Sơ Yến ở lì tại chỗ không đi theo ông ta.
“Rùa thần? Ông chính là người đã đến đón tế phẩm là ta ngày hôm đó ư. Ta không đi, nơi này là đền Sơn thần, ông không có quyền đưa ta đi.”
Rùa thần không thể tổn thương Vũ Sơ Yến, ông khom người : “Hải mẫu, xin người hãy theo lão thần quay về nhà, sau đó chuẩn bị hôn lễ. Nay Sơn thần đã giao ngài lại cho lão thần, nếu ngài không tin có thể hỏi nó.”
Rùa thần chỉ vào con nai thuộc hạ của Sơn thần. Vũ Sơ Yến còn chưa kịp hỏi nó thì Rùa thần đã khẩn trương quay đầu về hướng tây mà . Ở chỗ nhà họ Vũ khói đen bay lên mù mịt, có tiếng ma quỷ đang đồng loạt cợt. Vũ Sơ Yến đứng dậy, rùng mình một cái rồi : “Cha mẹ của ta!”
Hai con sóc tiên phong chạy trước, Rùa thần và Vũ Sơ Yến theo sau, con nai kia đã quay về núi báo lại cho Tô Mục Dương. Nhưng Tô Mục Dương sau khi nghe xong không có một chút phản ứng, hắn buồn rầu : “Cô ấy bây giờ là người của Hải thần, hãy để cho Hải giới bảo vệ ấy.”
Thì ra là đám thú nuôi trong nông trại giở trò, bọn chúng biến thành hình dáng quỷ đói xấu xí chạy vào trong nhà, doạ cho người sợ đến ngất xỉu. Hai con sóc vừa vào đã vội đi tìm Vũ Nhị và Trần Tuyết. Hải thần cau mày tức giận, biến từ trong tay ra một cái quạt hình vỏ sò, sau đó vun quạt quạt về đám quỷ.
Vũ Sơ Yến tháo chạy vào nhà tìm cha mẹ , điều này khiến cho thần Rùa không ngăn lại kịp. Ở trong nhà lúc này đâu đâu cũng toàn là khói đen của quỷ, bọn chúng dữ tợn và đói khát vây quanh , không có một con nào dám tấn công. Dù hai chân Vũ Sơ Yến vẫn cứ mềm nhũn ra, đi cũng chẳng nhanh là mấy.
Vừa vào tới nhà giữa, Vũ Sơ Yến nghe thấy tiếng của mẹ và Lan đang nấp ở mép cầu thang trên lầu. Đám quỷ này hình như không dám vào họ, kiểu này lại giống như là doạ cho họ sợ hãi rồi chết dần chết mòn . Trên cầu thang thì có cả mấy con bay qua bay lại, dưới chỗ bậc thang thì đặc biệt có hai con to tướng đang canh giữ.
Vũ Sơ Yến nuốt khan một cái, nắm chặt bàn tay đổ đầy mồ hôi của mà chậm rãi leo lên bậc thang. Cô vừa đi vừa len lén quan sát hai con quỷ, thấy bọn chúng trừng trừng mình mà khiến suýt nữa vấp té. Đám quỷ này cũng thật là quá đông, hơn lúc nào hết, Vũ Sơ Yến hy vọng lão Rùa thần kia đến để giúp đỡ .
Chỉ có hơn mười bậc thang Vũ Sơ Yến leo như tận mấy ngày, cảm thấy thời gian lúc này như thể chậm lại. Vừa thấy bóng dáng , Trần Tuyết đã hét lên: “Đừng qua đây. Con đừng qua đây.”
Vũ Sơ Yến để ý phía sau lưng của mẹ , hình như bà đang rất sợ hãi thứ gì đó ở phía sau lưng mình. Bà sợ qua, thứ đó sẽ tổn thương .
“Mẹ, đừng sợ! Đừng sợ.”
Vũ Sơ Yến đưa tay trấn tĩnh, vừa qua khỏi bậc thang cuối cùng đã chạy ù về phía mẹ . Ngay lúc này, lờ mờ thấy thứ gì đó đang rơi về phía này. Không kịp suy nghĩ, ngồi thụp xuống ôm lấy hai bọn họ, cái thứ mờ ảo kia vừa vặn rơi xuống lưng .
Bạn thấy sao?