Cô Dâu Hải Thần – Chương 14

Chương 14 (Nông trại quỷ thú)

Không đợi Tô Mục Dương vào, Lạc Trì Ngư đã gầm lên giận dữ, bỏ lại Vũ Sơ Yến mà lao ra. Đối diện với Tô Mục Dương sắc mặt bình thản, Lạc Trì Ngư : “Tô Mục Dương, ngươi bây giờ thật sự còn dám cả đền của ta ư?”

Tô Mục Dương liếc hắn bằng nửa con mắt, vô cùng không vui : “Lạc Trì Ngư, ngươi vốn dĩ biết ấy là người mà ta bảo vệ. Nhưng ngươi lại ngược đãi ấy như thế, ngươi không muốn về Hải giới nữa sao?”

“Nực , ta là người của ta. Nhìn cho rõ đi, ta có mệnh dâu Hải thần. Đây là sự thật không thể chối bỏ.”

“Khốn kiếp, đều là do Hải giới các người lựa chọn, vốn chẳng phải Thiên mệnh gì. Thả người!”

Tô Mục Dương lúc này đang bắt ép người khác mà vẫn vô cùng nho nhã. Hắn không bỏ khế ước, không bước vào đền Hải thần. Nhưng Lạc Trì Ngư lại ẩn ẩn hiện hiện chặn ngay giữa cửa đền. Điều này Tô Mục Dương gần như không còn kiên nhẫn, hắn : “Ngươi có biết không, Kỷ Vấn Hành đêm qua đã bắt Vũ Sơ Yến xuống vực Tử Vụ. Nay hắn đã lộng hành tới như thế, nếu không nhờ có thế lực của ta khó, ngày hắn lên Hải thần chắc chắn không xa nữa. Nếu bây giờ ngươi khiến ta trở mặt với ngươi, chút nghĩa xưa ta cũng không muốn nhắc tới nữa. Ngươi hay Kỷ Vấn Hành Hải thần thì đối với ta mà cũng không khác nhau lắm.”

Lạc Trì Ngư ngừng lại một chút, sau đó trực tiếp dùng đuôi ném Vũ Sơ Yến ra ngoài. Vũ Sơ Yến lần này vẫn còn rất tỉnh, thậm chí nghe rất rõ cuộc chuyện của hai vị thần. Bây giờ cảm thấy Tô Mục Dương mà quen biết vô cùng xa lạ. Lại nhớ đến đêm đó dưới tầng hầm, hắn đã lột da mặt của Vũ Sơ Yến thật sự đưa cho .

Tô Mục Dương bế Vũ Sơ Yến, sau đó còn không quên đóng của đền lại giúp Lạc Trì Ngư. Lần này vì sợ lại sảy ra sự cố mà Tô Mục Dương đã đưa Vũ Sơ Yến về tận nhà. Lúc này đã là giờ cơm trưa, ông bà Vũ rất vui vẻ mời Tô Mục Dương ở lại ăn cơm.

Kể ra thì ông bà Vũ cũng không phải là loại người cổ hủ, ngược lại tư tưởng cũng rất phóng khoáng. Sau khi biết Vũ Sơ Yến dạo gần đây hay ở điện của Thánh Cô và lên núi chơi với Tô Mục Dương thì họ cũng không gì. Đó là lí do hai bọn họ bịa ra để giải thích cho việc mất tích gần đây.

Người dọn cơm lên, Tô Mục Dương thoáng chút ngạc nhiên. Tuy nhà họ giàu có thức ăn lại chỉ có mấy món đồ chay, thấy hắn ngạc nhiên, ông Vũ Nhị vội : “Cậu Tô có điều không biết, nhà chúng ta ít khi sát sinh ăn thịt. Gà vịt trong nhà cũng không mấy khi , đừng tới mấy con cá dưới biển kia.”

Tô Mục Dương , hắn không hiểu ý tứ của ông Vũ Nhị cho lắm, cũng không tiện hỏi thêm. Suốt bữa cơm, mọi người đều vui vẻ. Ông Vũ Nhị tỏ ra vô cùng vừa lòng với Tô Mục Dương, đoán chừng ông đang có ý nghĩ kén rể cho con cưng của mình.

Chỉ có Vũ Sơ Yến là không ăn nổi, tuy rằng vẻ ngoài của lành lặn không bị gì, hình như đã bị nội thương sau mấy lần té ngã. Lại thêm vào hàng tá câu hỏi ở trong đầu, mà Tô Mục Dương cho tới lúc này vẫn chưa chịu với câu nào. Hai người đàn ông tỏ ra không để ý lắm, luôn miệng chuyện với nhau. Nhưng mà Trần Tuyết thì luôn quan sát con mình, bà còn căn dặn người ngày mai dù sao cũng phải nấu một món thịt, vì cho rằng ăn rau mãi Vũ Sơ Yến không ăn nổi nữa.

Xong bữa cơm, Tô Mục Dương ngỏ ý muốn ra xem nông trại của nhà họ, hắn ở trên núi đã học mấy cách chăn nuôi rất tốt. Nếu như có thể, hắn sẽ bày lại cho mọi người để có thu hoạch cao hơn. Vũ Sơ Yến thừa dịp này  tự xin dắt Tô Mục Dương đi. Trần Tuyết gật đầu, trong lòng khá vừa ý chàng này. Vũ Nhị sau một phút đắn đo, ông cũng đã đồng ý.

Nông trại của nhà họ Vũ cách nhà cũng không xa lắm, đi vài trăm mét đã tới. Ở đó nuôi rất nhiều loài khác nhau, trâu bò, gà vịt, chim chóc,... Phía đối diện với nông trại thì chính là vườn rau. Tất cả đều rất rộng rãi, nếu muốn đi hết xung quanh e là phải mỏi chân.

Vũ Sơ Yến cũng không quen thuộc cho lắm, vì lúc vào đây hình như chỉ mới theo Trần Tuyết ra đây có một lần. Tô Mục Dương vừa đi vào, đột nhiên hắn lấy tay che mũi, sau đó nhăn mặt khó chịu. Ngang qua một khu nuôi gà, bọn chúng thấy hắn thì chạy loạn cả lên kêu láu táu. Vũ Sơ Yến trong lòng càng thêm chắc chắn, nếu như Tô Mục Dương thật sự là hồ ly, thì đám gà này sợ hắn là đúng rồi.

Trong đôi mắt hơi ửng đỏ của Tô Mục Dương, đám vật nuôi này đang nhảy múa như khiêu khích hắn. Bọn chúng rõ ràng không sợ hoặc không thấy đạo hạnh của Sơn thần là hắn. Hoặc là, bọn chúng đều đã chết rồi...

Đột nhiên Tô Mục Dương dừng lại, Vũ Sơ Yến đang mải mê suy nghĩ đâm sầm vào lứng hắn. Hắn quay lại hỏi : “Có phải mỗi lần trong nhà thịt đều không thể ăn không?”

Vũ Sơ Yến thật sự không để ý tới mấy chuyện đó. Thời gian vào nhà họ Vũ không lâu, mà khoảng thời gian đó của hầu hết đều là dùng vào việc bị ám toán. Cơm nước cũng đều ăn qua loa, vả lại trước đây sống dưới chân núi quen ăn rau dại nên không để ý tới thức ăn cho lắm. Nhưng hình như không có kí ức gì về việc thịt thà không ăn .

Như thế càng kì lạ hơn, thấy Tô Mục Dương nhíu mày, Vũ Sơ Yến hỏi: “Có chuyện gì bất thường ư?”

Tô Mục Dương nghiêm túc : “Cô Vũ, chúng ta khoan hãy về thắc mắc thân thế của ta trong lòng nhé. Bây giờ nhà họ Vũ đang gặp chuyện nghiêm trọng, hãy gọi một người đến đây không?”

Vũ Sơ Yến không có suy nghĩ gì kì lạ, lập tức vẫy tay gọi Lan đang ở gần đó. Tô Mục Dương tranh thủ thời gian, hắn hỏi: “Có phải gần đây tất cả thịt trong nhà sau khi xong đều không ăn không?”

Phản ứng đầu tiên của Lan là bụm miệng, sau đó về phía Vũ Sơ Yến. Thấy Vũ Sơ Yến gật đầu chắc nịch, Lan mới : “Đúng là như . Gần ba tháng nay không hiểu sao mỗi khi gà vịt trong nhà, sau khi nấu lên thì thịt đều biến thành những hình thù quái dị. Đồ ăn vừa nấu lên đã lập tức ôi thiu, thi thoảng người nấu cơm còn nghe thấy tiếng chuyện trong nồi thịt.”

Vũ Sơ Yến cảm thấy không đúng lắm, bởi vì nhớ đã từng ăn thịt rồi mà. Cô gặng hỏi: “Không láo! Mau thật đi, ta nhớ là đã từng ăn thịt, thịt đó thì sao?”

“Cô chủ, là như thế này. Sau lúc đó, ông chủ dặn không nấu thịt nữa, cũng không sát sinh. Nhưng bà chủ thấy thời gian qua đã lâu, lại thấy chủ gầy gò nên đau lòng đã sai người nấu thử. Thịt nấu lên vẫn là như thế, hình thù quái dị, ôi thiu còn biết chuyện. Nhưng kì lạ là sau khi dọn lên thì chủ lại không thấy, thậm chí còn ăn ngon lành.”

Vũ Sơ Yến bụm miệng để ngăn cơn buồn nôn dâng lên đến cổ họng . Mà ngay cả Lan hình như cũng rất kinh hãi khi về chuyện đó. Đợi thấy đỡ hơn, Lan mới tiếp: “Cô chủ không biết đâu, lúc đó người nấu cơm đã sợ hãi đến nỗi bò lết xin nghỉ việc. Những người ăn chung mâm cơm với đều nôn ra mật xanh sau bữa ăn. Bà chủ còn vì chuyện đó mà ốm tận mấy ngày.”

“Vậy mà bây giờ mẹ ta lại muốn nấu thịt ư?”

“Có lẽ bà chủ quá thương chủ mà thôi!”

Vũ Sơ Yến cảm thấy trong lòng có chút nặng nề. Chỉ mẹ con không lâu, lại không hề có máu mủ tại sao lúc này lại cảm ? Nhìn xung quanh nông trại rộng bạt ngàn kia, thật sự không nhận ra có gì bất thường. Cô quay sang hỏi Tô Mục Dương: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ những con vật này đều là quỷ thú sao?”

“Không phải quỷ thú, mà bọn chúng đã bị ám.”

Tô Mục Dương đảo mắt về đám vật nuôi. Trong mắt hắn, những con vật này đều không phải là hình dáng ban đầu nữa. Bọn chúng hầu hết đều biến dạng thành những loài quỷ đói, con nào trên đầu cũng đều có những làn khói đen quỷ dị. Nhìn nông trại bây giờ thật sự giống với một cái nông trại quỷ. Khắp nơi khói đen mịt mù, hôi tanh không tả . Hắn cố nhịn thở, quay sang với Vũ Sơ Yến: “Chúng ta sai người gà đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...