1
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, ngón tay vô thức siết chặt.
Qua khe cửa khép hờ, tôi thấy cha mẹ nhà họ Hạ mỗi người ôm một đứa trẻ, khuôn mặt rạng rỡ đầy niềm vui.
Ngay cả Hạ Vân Khanh, người đàn ông luôn điềm đạm và lạnh lùng trước mặt người ngoài, lúc này lại đang nhẹ nhàng trêu đứa trẻ trong lòng bằng ánh mắt dịu dàng mà tôi chưa từng thấy, khóe môi còn treo một nụ cưng chiều.
Thật trớ trêu. Trông họ mới giống một gia đình đầm ấm hạnh phúc.
Hạ Vân Khanh ngẩng đầu thấy tôi, sắc mặt thoáng cứng lại:
“A Nhuận, em chịu về rồi…”
Tôi không lên tiếng.
Mẹ chồng liếc tôi, giọng lạnh như băng:
“Còn biết đường về à? Ở trên núi nửa năm, thanh tịnh đủ chưa?”
“Về là tốt rồi.” Cha chồng lên tiếng hòa giải, mắt vẫn không rời đứa trẻ trong lòng, “Vừa kịp lễ đầy tháng, con là mợ cả của nhà họ Hạ, cũng nên có chút tấm lòng.”
Mặt mẹ chồng dịu lại đôi chút:
“Trẻ con còn chưa đặt đại danh đâu, con với Vân Khanh mau nghĩ cái tên đi. Con cứ yên tâm, chỉ cần sống tử tế, vị trí mợ cả nhà họ Hạ vĩnh viễn là của con.”
Tôi dửng dưng bọn họ, khẽ gật đầu:
“Vâng.”
Đợi hai ông bà rời đi, điện thoại của Hạ Vân Khanh đổ chuông. Anh tôi một cái, rồi ra ngoài nghe máy.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Hứa Đường.
Mặt mày ta hồng hào, ngay cả sợi tóc cũng bóng mượt như chăm chút kỹ lưỡng. Xem ra nửa năm qua nhà họ Hạ cũng không bạc đãi ta.
“Chị…” Cô ta gọi tôi rụt rè, “Nếu em có gì sai, chị cứ đ ,ánh cứ mắng cũng , chỉ là… xin chị đừng cãi nhau với thiếu gia nữa. Chị biết rõ trong lòng ấy chỉ có chị thôi, chị đi lâu như , ấy vẫn cho người lau dọn phòng của chị mỗi ngày.”
“Hứa Đường.” Tôi lạnh lùng ta. “Cô không cần diễn trò. Số tiền ấy đưa cho khi đó đủ để tiêu mấy đời. Cô hoàn toàn có thể rời đi, sống cuộc đời khác. Nhưng chính quay lại tìm ấy cầu cứu, mới dẫn tới đứa bé này.”
“Hứa Đường, trong lòng đang toan tính gì, chính hiểu rõ nhất.”
Bị tôi vạch trần, mặt ta lúc trắng lúc xanh.
Bất chợt, ta bế một đứa bé lên rồi nhét vào lòng tôi.
Mùi sữa thơm ngậy ấm nóng khiến toàn thân tôi cứng đờ.
Nhưng chỉ một giây sau, đứa bé trượt khỏi tay tôi, rơi “bịch” xuống đất, tiếng khóc x ,é g,an x ,é r,uột vang lên.
Trong tiếng khóc chói tai ấy, Hạ Vân Khanh lao vào phòng, xô tôi ra một bên.
Tôi lảo đảo lùi lại, ta ôm đứa bé đầy xót xa.
Anh tôi bằng ánh mắt phức tạp tột độ, không gì, ánh ấy đã thay hết mọi điều.
Hứa Đường ngồi một bên khóc lóc:
“Thiếu gia, em chỉ muốn để phu nhân ôm con một cái, ai ngờ chị ấy lại…”
2
Giọng Hạ Vân Khanh lạnh lùng:
“A Nhuận, ngày mai Hứa Đường xuất viện, nếu em không thể chấp nhận đứa bé… thì tạm thời chuyển sang biệt thự Tây Sơn ở đi…”
Tôi cắn chặt môi đến r ,ướm m ,áu rồi mới buông ra.
Lúc lên núi tu hành tôi chẳng mang theo gì nhiều, giờ càng đơn giản, chỉ một chiếc vali là đủ.
Tôi ngồi trong biệt thự trống trải từ chạng vạng đến hừng đông.
Cũng tốt, ít ra không phải tận mắt chứng kiến cảnh cả nhà bọn họ bốn người vui vẻ đoàn viên.
Ký ức như thủy triều ập về.
Tôi và Hạ Vân Khanh là thanh mai trúc mã, kết hôn tám năm, từng là cặp đôi mẫu mực khiến người trong giới ngưỡng mộ.
Lần đó ta bị đối thủ cạnh tranh hạ thuốc, xảy ra qu,an h,ệ với một nữ sinh đại học. Vừa tỉnh lại, ta liền gọi điện cho tôi, giọng run rẩy:
“A Nhuận, bị h,ại! Anh đã đưa tiền bịt miệng, ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!”
Tôi đã tin.
Nhưng chẳng bao lâu, người con tên Hứa Đường ấy lại xuất hiện. Cha mẹ ta mất trong một t,ai n ,ạn, tìm đến Hạ Vân Khanh lúc đang uống rượu bàn công chuyện.
Là lần thứ hai.
Lần đầu là t,ai n ,ạn, lần thứ hai thì sao?
Về sau, khi đi công tác ở phương Nam, Hạ Vân Khanh gặp đất. Chính Hứa Đường lúc ấy đang mang thai đã dùng tay trần đào đất cứu ra khỏi đống đổ nát.
n cứu mạng cộng thêm đứa bé trong bụng, Hạ Vân Khanh không còn cách nào rũ bỏ ta nữa.
Anh ta quỳ trước mặt tôi, khóc không thành tiếng. Tôi đã đưa ra lựa chọn:
“Hạ Vân Khanh, hoặc là ly hôn.”
“Hoặc để ta c ,út khỏi đây.”
“Anh không ly hôn!” Hạ Vân Khanh mắt đỏ hoe nắm chặt tay tôi, “Nhưng phải chịu trách nhiệm với ấy…”
Anh ta không muốn ly hôn, cũng chẳng muốn bỏ rơi Hứa Đường.
Vậy nên tôi rời đi, lên núi Tam Đài tịnh tu. Cho đến khi Hứa Đường sinh con, cha mẹ chồng ép tôi phải trở về.
Tôi lấy điện thoại, trong bóng tối gửi đi tin nhắn lẽ ra nên gửi từ lâu:
“Ly hôn đi.”
Chưa tới mười phút sau, cửa bị đẩy mạnh vang dội.
Hạ Vân Khanh lao vào, trán còn lấm tấm mồ hôi:
“A Nhuận! Anh không đồng ý ly hôn!”
Tôi lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, thở dài một hơi:
“Thôi đi, Hạ Vân Khanh, em mệt rồi.”
“Anh rồi, ta sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến chúng ta!” Anh gấp gáp đến run giọng.
Đúng lúc ấy, điện thoại reo lên.
Giọng Hứa Đường vang lên từ đầu dây bên kia, xen lẫn tiếng khóc:
“Thiếu gia! Vừa nãy con bị té, giờ sốt cao rồi, bác sĩ có thể phải vào ICU!”
Sắc mặt Hạ Vân Khanh lập tức thay đổi.
Anh tôi, rồi điện thoại, cuối cùng mở miệng đầy khó nhọc:
“A Nhuận, … phải đi xem thế nào…”
Tôi theo bóng lưng ta vội vã rời đi, chợt bật .
Đây chính là cuộc hôn nhân của tôi, ngay cả chuyện ly hôn cũng phải xếp sau đàn bà và con của người khác.
3
Tôi khẽ nhếch môi tự giễu:
“Đi nhanh đi, đứa bé đang cần .”
Anh ta vội vã rời khỏi, làn gió mang theo lướt qua má tôi, tựa như chưa từng tồn tại.
Tôi ngồi một mình trong bóng tối, nước mắt lặng lẽ rơi.
Tôi biết, có lẽ sẽ không cưới Hứa Đường, sẽ luôn bị gọi đi vì ta.
Những ngày như , nếu không ly hôn, tôi còn chịu đựng bao lâu nữa? Cả đời sao?
Dạ dày tôi lại co thắt đau đớn một cách quen thuộc.
Tôi mở điện thoại, thấy trong vòng bè của Hứa Đường là ảnh Hạ Vân Khanh ngày đêm túc trực bên lồng ấp trẻ sơ sinh.
Gương mặt tiều tụy trong ảnh mang theo vẻ căng thẳng mà tôi chưa từng thấy ở .
Tôi tìm luật sư soạn sẵn đơn ly hôn, rồi đến công ty thủ tục nghỉ việc.
Nhân sự ngạc nhiên hỏi:
“Phu nhân, tổng giám đốc Hạ có biết nghỉ việc không ạ?”
Tôi khẽ mỉm :
“Giờ ấy chẳng rảnh lo mấy chuyện này.”
Nhìn thấy ánh mắt thoáng qua thương của ấy, tôi biết trong lòng đang nghĩ gì.
Tôi quay lại biệt thự, căn biệt thự ở Tây Sơn này, sau khi cưới chúng tôi chỉ ở đôi lần.
Trong lúc thu dọn đồ đạc, tôi vô lật một mảnh giấy đã ố vàng:
“A Nhuận, không biết khi nào em mới đọc dòng này. Lúc ấy có lẽ chúng ta đã có mấy đứa con rồi nhỉ. Anh em rất nhiều, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không bỏ rơi .”
Nước mắt rơi xuống tờ giấy, dạ dày tôi đột nhiên đau quặn.
Trước mắt tôi tối sầm lại, tôi ngã mạnh xuống nền đất.
Khi tỉnh lại, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.
“Giang Nhuận! Em rốt cuộc muốn thế nào!”
Tiếng quát giận dữ của Hạ Vân Khanh vang lên từ đầu dây bên kia, hiếm khi gọi thẳng cả họ tên tôi như .
“Hứa Đường đã cẩn thận đến rồi! Anh bao nhiêu lần rồi, ấy sẽ không ảnh hưởng gì đến địa vị của em! Tại sao em lại gửi những tin nhắn độc ác đó? Tại sao em nguyền rủa con của ?”
Tôi bật chua chát.
Anh ta thậm chí không thèm hỏi có phải tôi không, mà trực tiếp kết tội tôi.
“Nói xong chưa?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Anh ta khựng vài giây, rồi :
Đ/ọ.c full tại page Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
“Chủ nhật tuần sau là tiệc đầy tháng, em nhất định phải đến. Đừng trẻ con nữa, không?”
“Được.”
Tôi cúp máy, ra màn đêm ngoài cửa sổ.
Ngày đầy tháng, tôi đến dự trong bộ dạng mặt mộc.
Mọi người tôi bằng ánh mắt thương , còn ở chính giữa hội trường, Hứa Đường trong bộ váy đỏ rực rỡ nép vào người Hạ Vân Khanh, như thể ta mới là bà chủ thực sự.
Mẹ chồng thúc giục:
“Đi ôm cháu một cái đi.”
Hạ Vân Khanh đưa một đứa bé cho tôi, khẽ :
“A Nhuận, chuyện tin nhắn không truy cứu nữa. Qua hôm nay, sẽ đưa Hứa Đường ra nước ngoài, hai đứa bé sẽ mang danh nghĩa con của em. Em không thể sinh, như chẳng phải đôi bên đều tốt sao?”
Giọng đầy khẩn thiết, khiến tim tôi đau nhói.
Ngày trước trong trận lở tuyết, tôi vì cứu mà bị thương tử cung.
Khi đó từng đối đầu cả gia đình vì tôi, từng cả đời này sẽ không sinh con nữa.
Giờ đây, tất cả đã đổi thay.
Bất ngờ, đứa bé trong lòng tôi ho dữ dội, rồi bắt đầu sùi bọt mép.
“Ai đó! Đứa bé sao ?!” Có người hét lên.
Bạn thấy sao?