6
Giữa trưa, tôi bất ngờ nhận tin nhắn từ Giang Cận Mặc:
“Anh đã chuẩn bị một bất ngờ nhỏ cho em.”
Tôi đang băn khoăn thì nhân viên lễ tân bưng một bó hoa hồng lớn đến tìm tôi.
“Chị Châu Lạc, đây chắc là trai chị tặng nhỉ? Lãng mạn quá, ấy đối với chị thật tốt!”
Ngửi mùi hương nồng đậm của hoa hồng, tôi bất giác lùi lại vài bước. Thì ra đây là “bất ngờ” mà Giang Cận Mặc đến. Yêu nhau nhiều năm, mà vẫn không biết tôi dị ứng phấn hoa, còn Kỷ Linh San lại rất thích hoa hồng.
Tôi tiện tay tặng lại bó hoa cho lễ tân rồi quay trở lại công việc. Tôi cũng không để ý đến tin nhắn “Hết giờ đến đón em” của Giang Cận Mặc. Khi nhận ra thì đã là chín giờ tối.
Tôi không ngờ Giang Cận Mặc vẫn đang đợi dưới lầu. Nhưng khi vừa đến gần, tôi đã hiểu lý do.
Ngay khi tôi vừa tiến lại gần, Kỷ Linh San ngồi ở ghế phụ bên cạnh đột nhiên ôm bụng, khóc thút thít:
“Anh Cận Mặc, hôm nay em thật lòng muốn xin lỗi chị Châu Lạc. Nhưng đợi mãi chị ấy vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt, em đau bụng kinh quá, chịu không nổi nữa rồi, mau đưa em đến bệnh viện…”
Giang Cận Mặc tôi lạnh lùng, rồi đạp mạnh chân ga, đưa Kỷ Linh San đi, suýt chút nữa đụng tôi ngã xuống vệ đường.
Tôi lảo đảo đứng vững lại rồi gọi taxi. Rõ ràng Kỷ Linh San cố ý, ta muốn khiêu khích để Giang Cận Mặc thiên vị ta như thường lệ. Đây là chiêu trò quen thuộc của .
Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ không kiềm chế mà nổi giận, ầm lên để đòi lại công bằng. Nhưng bây giờ tôi không còn bận tâm nữa.
Về đến nhà, tôi nhanh chóng sắp xếp hành lý chuẩn bị đi nước ngoài. Dù cả đêm Giang Cận Mặc không về, tôi cũng chẳng bận lòng, mà ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, khi ra ngoài đi , tôi gặp Giang Cận Mặc vừa mới về.
“Tối qua không về nhà.” Anh mím môi, ánh mắt chăm dõi theo tôi.
Tôi ngáp nhẹ, đáp “Ờ” một tiếng, rồi xách túi định rời đi.
“Chẳng lẽ em không muốn biết tối qua ở đâu, với ai sao?” Giang Cận Mặc đưa tay ngăn tôi lại, giọng đầy bức bối.
Tôi lắc đầu: “Đừng rộn, tôi phải đi rồi.”
Phản ứng thản nhiên của tôi khiến càng thêm khó chịu:
“Châu Lạc, sao em trở nên như thế này?”
“Trước đây, chỉ cần về trễ một chút là em sẽ gọi điện giục . Vậy mà lần này, đợi mãi vẫn không thấy em gọi.”
Giang Cận Mặc tôi, đôi mắt ửng đỏ, ánh mắt lúc nào cũng lạnh lùng giờ đây lại có chút uất ức.
Nhưng trước đây, chẳng phải chính là người luôn trách móc tôi vì “quản lý quá chặt,” không cho tự do sao?
Giờ đây, tôi đã để tự do. Vậy mà sao lại không hài lòng nữa?
7
Giang Cận Mặc đột nhiên bám riết lấy tôi, khăng khăng cho rằng tôi vẫn đang giận dỗi và không chịu tha thứ. Tan , không không rằng kéo tôi đến một phòng bao trong khách sạn, là muốn xin lỗi tôi cho đàng hoàng.
Vừa bước vào, tôi mới phát hiện ra Kỷ Linh San cũng có mặt.
“Chị Châu Lạc, em biết vì em mà chị và Cận Mặc xảy ra mâu thuẫn… Đều là lỗi của em!”
Cô ta rơm rớm nước mắt: “Em thật lòng xin lỗi chị, mong chị đừng vì em mà ảnh hưởng đến cảm của hai người!”
Sau đó, ta đứng dậy, là chuẩn bị một món quà nhỏ cho tôi. Nhưng trong lúc tìm kiếm, vô rơi một cuốn giấy đỏ tươi — một tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Trong ảnh, hai gương mặt kề sát, nở nụ ngọt ngào. Người phụ nữ chính là Kỷ Linh San. Và người đàn ông — là Giang Cận Mặc.
Trong khoảnh khắc, tôi ngẩn người, cảm thấy chút đau đớn, trên hết là sự buồn cay đắng sau cơn sốc.
Bao nhiêu lần tranh cãi trước đây, Giang Cận Mặc đều khẳng định chắc nịch rằng coi Kỷ Linh San như em ruột và thường công kích tôi:
“Châu Lạc, em nghi ngờ ấy đến nghiện rồi đúng không?”
“San San chỉ là em , sao em cứ khó dễ cho ấy ?”
“Chẳng lẽ ở bên em rồi thì không có là nữ nữa à?”
“Đừng lúc nào cũng đa nghi như thế, như một mụ đàn bà hẹp hòi. Người có tâm địa xấu xa đâu cũng thấy điều xấu!”
Không biết bao nhiêu đêm, tôi nuốt thuốc, mắt sưng đỏ rồi mới chợp mắt . Dưới áp lực từ Giang Cận Mặc, tôi, người vốn tự tin, lạc quan, bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Liệu tôi có đang đeo kính màu để nhận người khác? Tôi có đang trở nên chiếm hữu quá mức, khiến trở nên ngột ngạt? Có lúc vào gương, tôi cảm thấy xa lạ với chính mình.
Sau đó, nhờ bè giới thiệu, tôi đã đi gặp bác sĩ tâm lý. Qua nhiều đợt điều trị và liệu pháp, tôi đã xé vụn bản thân, chịu đựng cảm giác sụp đổ và tuyệt vọng, để cuối cùng có thể tái tạo nên một “Châu Lạc” bình thản như bây giờ.
Vậy mà giờ đây, sự thật đẫm máu lại phơi bày trước mắt.
8
Giang Cận Mặc và Kỷ Linh San đã đăng ký kết hôn. Ai mà đi đăng ký kết hôn với em mình cơ chứ? Họ đúng là chẳng trong sáng chút nào.
Giang Cận Mặc đã lừa dối tôi từ đầu đến cuối, coi tôi như một kẻ ngốc để giỡn. Thế thì những lần tôi bị ép phải nghi ngờ bản thân trước đây là gì chứ?
Giang Cận Mặc, đúng là đồ cầm thú.
Khi tờ giấy đăng ký kết hôn rơi xuống, nét mặt ta lộ rõ vẻ hoảng hốt hiếm thấy. Anh ta vô thức muốn giấu nó đi, tôi đã nhanh tay nhặt lên trước.
“Châu Lạc…”
Giang Cận Mặc tôi, ánh mắt chớp liên tục, giọng gấp gáp.
Tôi cúi xuống tờ giấy, đọc đi đọc lại cẩn thận rồi đột nhiên bật :
“Hóa ra ba tháng trước, hai người đã là vợ chồng hợp pháp rồi đấy nhỉ. Đăng ký đúng vào ngày sinh nhật của tôi nữa.”
“Thế những lần bàn chuyện đám cưới với tôi trong hai tháng qua là sao?”
“Giang Cận Mặc, coi tôi là trò như , thực sự khiến hứng thú lắm sao?”
“Không… không phải thế đâu! Châu Lạc, em nghe giải thích đã!”
Giang Cận Mặc cúi đầu, trán lấm tấm mồ hôi: “Tất cả đều có lý do cả mà!”
“San San bị gã trai cũ bám riết, tôi đăng ký với ấy chỉ để tìm cách bảo vệ ấy hợp pháp thôi!”
“Vả lại, bọn đã thỏa thuận rồi, đợi San San thoát khỏi hắn, bọn sẽ ly hôn. Lúc đó, với em sẽ đăng ký lại!”
Nói đến đây, ta trở lại với vẻ bình tĩnh quen thuộc: “Châu Lạc, biết là em không thoải mái, chắc chắn sẽ cưới em mà.”
“Giờ chuyện của San San quan trọng hơn, đều là con cả, em nên thông cảm một chút.”
Hiện tại tôi chẳng còn cảm giận dữ nào nữa, thế là tôi điềm tĩnh gật đầu:
“Tùy , tôi chẳng quan tâm.”
Tôi nghĩ mình đã trả lời rất lịch sự và đàng hoàng, dường như Giang Cận Mặc bị chạm vào nỗi đau, bỗng nhiên nổi đóa lên:
“Châu Lạc, đã giải thích tử tế với em rồi, em còn muốn gì nữa?”
“San San bị đe dọa, mạng sống của ấy gặp nguy hiểm, em chỉ biết nghĩ cho mình. Có phải em chỉ thấy vui khi một mạng người bị mất trước mặt mình không?”
“Anh chưa bao giờ thấy ai nhỏ nhen, ích kỷ như em… đúng là mù khi phải loại người như em!”
Đối mặt với những lời chỉ trích quen thuộc, giờ đây tôi đã có thể hoàn toàn phớt lờ.
Và vào lúc đó…
9
Kỷ Linh San đột nhiên ôm mặt bật khóc:
“Xin lỗi… tất cả là lỗi của em!”
“Em
vô dụng, không thể đối phó với gã trai cũ tồi tệ, lại còn chị Châu Lạc
tổn thương.”
“Nếu
biết trước sẽ thành ra thế này, chi bằng khi hắn ta cầm dao đe dọa, em cứ chết
đi cho xong…”
Cô ta khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên má, trông vừa đáng thương vừa khiến người ta muốn bảo vệ. Giang Cận Mặc lập tức ôm ta vào lòng, liên tục dỗ dành:
“San San, đừng khóc, đây không phải lỗi của em…”
“Thật sao? Anh Cận Mặc, đừng lừa em… em thực sự rất sợ!”
“Ngốc ạ, có ở đây, sẽ bảo vệ em.”
“Anh Cận Mặc, đối với em thật tốt…”
Hai người họ thỉnh thoảng lại nhau đầy thâm , như đôi chim uyên ương bất hạnh. Đặc biệt là Kỷ Linh San, trông đáng thương vô cùng.
Nhưng khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, tôi nhận ra ngay sự thật. Tất cả những gì Kỷ Linh San đều có chủ ý cả. Từ việc “vô ” rơi giấy chứng nhận kết hôn, đến việc cố chọn đúng ngày sinh nhật tôi ngày kỷ niệm đăng ký của họ ba tháng trước, tất cả đều là để cố ý đâm vào trái tim tôi, ép tôi đau khổ tột cùng.
Nhưng giờ đây khi tôi đã buông bỏ tất cả, tôi chỉ cảm thấy buồn . Tôi khoanh tay, đứng đó bình tĩnh quan sát màn diễn vụng về này.
Chẳng bao lâu sau, Kỷ Linh San không ngoài dự đoán lại ngất đi trong vòng tay Giang Cận Mặc. Anh ta vội bế ta lên, nhanh chóng rời đi, có vẻ còn gấp gáp hơn lúc giải thích với tôi.
Khi Kỷ Linh San rời đi, ta quay lại tôi với ánh mắt đầy thách thức và đắc ý, như thể muốn :
“Nhìn đi, lần này tôi lại thắng rồi.”
Những ngày sau đó, tôi không còn thấy bóng dáng Giang Cận Mặc ở nhà. Ngược lại, trang cá nhân của Kỷ Linh San thì vô cùng nhộn nhịp. Hôm nay, ta và Giang Cận Mặc cùng nhau check-in ở nhà hàng dành cho các cặp đôi; hôm sau, hai người lại đi nhảy bungee; vài ngày sau, họ khoe ảnh ôm nhau thân mật dưới chân núi tuyết ở nước ngoài…
Từng tấm ảnh đều phô bày những cử chỉ thân mật giữa ta và Giang Cận Mặc, rõ ràng là đang cố khoe khoang.
Nhưng tất cả những thứ đó giờ chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Trong thời gian này, tôi bận rộn hộ chiếu và không ngừng gặp gỡ bè, đồng nghiệp để tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ cuối cùng ở trong nước.
Thế , đúng lúc này, lại có người cố muốn phiền tôi.
Bạn thấy sao?