Những đồng tiền xanh xanh đỏ đỏ kia giống như hoa từ trên trời lạc xuống, bay theo những cơn gió ngoài cửa sổ rớt xuống trên người của Tô Lưu Cảnh.
Mặt của Tô Lưu Cảnh vốn đã trắng bệch trong phút chốc lại càng nhợt nhạt hơn cơ hồ là không còn tí máu nào, tựa như đối với người vừa ném tiền lên trên người mình nhất thời cảm thấy do dự. Cánh tay run rẩy cuối cùng cũng xỏ vào , sau đó cầm một tờ tiền vừa bay vào mặt mình lên, rồi lại nhặt những tờ tiền nằm rải rác ở trên đùi trong đầu vẫn đang suy tư, những tờ tiền màu đỏ này rốt cuộc là cái gì, trị giá khoảng bao nhiêu?
Ha ha, thì ra là, giá trị của cũng chỉ là những tờ tiền màu đỏ này mà thôi!
Bàn tay cứng ngắc tay run rẩy nhặt hết các tờ tiền lên, chồng chất ở trong tay, một xấp thật dầy, Tô Lưu Cảnh cắn chặt cánh môi tùy thời sẽ phát ra tiếng rên của mình lại, không tiếng đi tới chỗ của Hình Hạo Xuyên.
Hình Hạo Xuyên cho là chê ít không nhịn liền lên tiếng: "Tôi đã rồi, sẽ phái thư ký của tôi đến tìm , bây giờ thì đi đi!" Bọn họ cũng chỉ trải qua một đêm mà thôi, thế thì sao nào? Phụ nữ như cũng không phải là hiếm có khó tìm, hừ, không biết sao khuôn mặt giống với Nhược Nhược mà lại ghê tởm như thế chứ, quả thật là đang vũ nhục ấy mà!
Tô Lưu Cảnh lẳng lặng nghe, đem từng chữ từng chữ kia của ta tỉ mỉ thấm vào trong tai, sau đó tự tiêu hóa, thân thể nhỏ nhắn tùy thời sẽ bị một trận gió cho chao đảo, vẫn quật cường đứng đó, bỗng dưng liền ngẩng đầu lên, thẳng vào mắt của ta.
Đôi mắt to tròn xinh đẹp kia lúc này chỉ còn toàn một mảnh trống rỗng toàn bộ đều là màu xám tro, lại tràn đầy kiên cường và xem thường.
Xem thường? Cô ta lại dám xem thường ?
Hình Hạo Xuyên tựa như muốn khắc chế bản thân không nhạo ra tiếng.
Vậy mà một giây kế tiếp, liền bị hành của này cho rối loạn.
Anh chỉ thấy Tô Lưu Cảnh quật cường đứng ở trước mặt mình, trong tay đang nắm một xấp tiền thật dầy, thế lại hướng về phía cửa sổ, sau đó —— rào rào một tiếng, nhẹ hất tay, toàn bộ ném ra ngoài cửa sổ.
Những tờ giấy màu đỏ kia thật giống như những con hạc bay lượn trên không trung, ở trong gió chân thành nhảy múa, mang đến một cảm giác tràn ngập rung khó có thể thành lời.
Anh đã bị hành ngoài dự đoán của cho hồ đồ, chân mày của Hình Hạo Xuyên liền nhíu lại.
Cặp mắt trống rỗng vô hồn kia của Tô Lưu Cảnh đang căm phẫn , cánh môi tái nhợt cố gắng kìm chế vẫn không nhịn mà khẽ phát run, sau đó dùng hết sức lực của bản thân, cầm một tờ tiền nhăn nhúm còn sót lại trong tay hung hăng vứt lên trên mặt của : "Một đêm của tôi trị giá nhiều tiền như , mà một đêm của , chỉ trị giá bằng này thôi !"
Sau đó khinh thường liếc một cái, cũng không quay đầu lại gắng gượng kéo toàn thân đau đớn rời khỏi gian phòng này.
Hình Hạo Xuyên bóng dáng gầy gò mỏng manh của biến mất ở ngoài cửa, cùng với tư thế đi vô cùng quái dị và khó chịu, mơ hồ nhớ lại hành mất khống chế của mình tối hôm trước, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp cùng suy nghĩ sâu xa.
Điện thoại đúng lúc này lại vang lên.
Hình Hạo Xuyên có chút phiền não bắt máy.
Bên đầu bên kia truyền đến giọng phách lối rất đáng đánh đòn của Chu thiếu: "Ha ha, Hình à, cậu thấy như thế nào? Tối hôm qua có phải rất hưởng thụ không? Mình phải tốn chút công sức mới đem tiểu mỹ nhân kia về cho cậu đấy, lại còn cho ấy dùng loại thuốc mới nhất nữa, thế nào người em, có phải cảm thấy dục tiên dục tử hay không? Ha ha. . . . . ."
"Cậu!" Hình Hạo Xuyên vừa nghe xong liền chau mày, cũng không muốn nghe cậu ta thêm câu nào nữa, không chút khách khí liền ném điện thoại xuống đất, đem người ở bên kia cắt đứt hoàn toàn.
Thì ra là đã hiểu lầm ấy, thì ra là bị Chu thiếu trói tới đây, không trách mới vừa rồi. . . . . .
Thật là đáng chết!
Nếu như không lầm, mới vừa rồi trong ánh mắt của tựa hồ như đang khóc. . . . . .
Bạn thấy sao?