Rất hài lòng khi thấy hợp tác như , Hình Hạo Xuyên lại tiếp tục : "Nội dung của khế ước rất đơn giản, tổng cộng chỉ có ba điều thôi."
"Điều thứ nhất của khế ước: Bắt đầu từ hôm nay, trong vòng một năm, bản thân sẽ thuộc quyền sở hữu của tôi, tôi cầu bất cứ chuyện gì đều không cãi lại, cũng không thể can thiệp vào bất kỳ quyết định gì của tôi, đến kỳ hạn một năm thì phải lập tức rời đi."
Anh cho rằng người phụ nữ nào cũng muốn dính vào sao? Nếu như có thể, tôi nguyện lập tức rời đi!
"Điều thứ hai của khế ước: Trong thời gian thực hiện khế ước, không có quan hệ mập mờ với bất cứ người đàn ông nào, nếu như muốn cùng người đó tiếp gần gũi, ví dụ như cùng nhau ăn cơm ..., phải xin phép tôi trước."
Ha ha, thật đúng là bản tính của người có người, bá đạo đến không thể chịu nổi. Tô Lưu Cảnh âm thầm nghĩ.
"Về điều thứ ba của khế ước : không ——" Hình Hạo Xuyên trầm trầm , khuôn mặt tuấn chậm rãi dí sát vào , hơi thở cực nóng trực tiếp phả vào mặt của , con ngươi đen nhánh hướng về phía nở nụ lạnh lùng, gằn từng chữ một: "Yêu, tôi, nếu không khế ước lập tức chấm dứt mà một trăm vạn cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ, chỉ cần nhớ một điều chính là: giữa chúng ta chỉ có giao dịch, một năm này, chỉ là người hầu của tôi mà thôi, còn chính là chủ nhân của ."
Trong giọng tràn đầy uy hiếp, tạo sức ép lên kẻ yếu thế, ngay cả hơi thở cũng toát lên vẻ thống trị rõ rệt. truyện copy từ DocTruyen.Org
Nghe ra lời vô lễ như , Tô Lưu Cảnh không khỏi xấu hổ lập tức phản bác: "Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không !" Vừa kiêu ngạo vừa đôc ác như , ai thèm chứ, đầu óc quả thật có vấn đề, huống chi trước kia ta còn chuyện quá đáng đối với !
Nghĩ đến chuyện ngày đó, Tô Lưu Cảnh liền không nhịn mà giận sôi lên .
Nhìn mặt giận đến tái đi khẽ trừng mắt lên với, vô toát ra phong vô hạn, trên mặt Hình Hạo Xuyên trong nháy mắt thoáng qua một tia giật mình, bàn tay vô ý thức nâng mặt của đang muốn vuốt ve khi sắp chạm vào lại chợt thu hồi lại. Hình Hạo Xuyên nhận ra không phải Nhược Nhược! Bọn họ chỉ là giao dịch đơn thuần, không nên xem như Nhược Nhược! Cô ta chỉ là một vật thay thế, giả chính là giả, coi như có giống đi nữa thì cũng thể trở thành thật !
Tô Lưu Cảnh không biết cái người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nào mà một phút trước còn biểu như mà một phút sau lại cực kỳ lạnh nhạt, thật đúng là quá kỳ quái rồi.
Trong lòng Hình Hạo Xuyên thoáng qua một tia ảo não, xoay người cố ý giữ khoảng cách với , không có biểu cảm nào: "Nếu không có vấn đề gì nữa, thì ký đi."
Lưu Thừa không cần phải phân phó đã đem khế ước kia đặt ở trước mặt Tô Lưu Cảnh, chờ ký tên.
Tô Lưu Cảnh cúi đầu giấy trắng mực đen trước mặt, trong mắt toát lên vẻ mơ hồ, nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên, đây chính là vận mệnh mà đời này chạy cũng không thể thoát .
Nhưng cũng không có sự lựa chọn nào khác. đọc thêm nhiều truyện hay tại DocTruyen.Org
Cô hít sâu một hơi, lại ngẩng đầu lên, trên mặt đều là sự tuyệt vọng, chết lặng cùng với trống rỗng, cầm bút lên nặng nề ký xuống, chỉ ba chữ thật đơn giản, lại mất rất nhiều sức lực.
Khế ước bị đóng lại, đưa đến trước mặt Hình Hạo Xuyên, ta cũng không thèm đến, trực tiếp để sang một bên, hờ hững : "Rất tốt, nơi này là còn lại 50 vạn, cầm đi đi. Bắt đầu từ bây giờ thì ở lại đây, bảo Quản gia dẫn quen với hoàn cảnh một chút, hiện tại tôi còn phải việc, đi ra ngoài đi."
Tô Lưu Cảnh nhận lấy chi phiếu trong tay , nắm thật chặt rồi xoay người nện từng bước nặng nề mà đi ra ngoài.
Trong lúc xoay người, sau lưng lại vang lên một giọng lạnh lùng: "Về chuyện khế ước không cho phép với bất cứ ai, nếu dám tiết lộ ra —— tôi tin, cũng không muốn nếm thử kết quả chọc giận tôi là như thế nào." Giọng âm trầm lạnh lẽo lại chứa đầy cảnh cáo thậm chí còn cả uy hiếp nữa, thật giống như lệnh cấm của Satan, cho người ta không nhịn mà sợ hãi, cũng không hoài nghi chút nào về hậu quả đáng sợ của việc chọc giận ta .
Toàn thân của Tô Lưu Cảnh chợt cứng đờ, rồi thẳng lưng đáp: "Vâng"
Sau khi cánh cửa hoa lệ mà giầy cộm nặng nề đóng lại, tựa hồ biểu thị như vận mệnh của sau này không còn có đường để lui nữa rồi.
Trong thâm tâm của Tô Lưu Cảnh chợt co rút đau đớn, trước mắt liền thấy mờ mịt, nhất thời trời đất quay cuồng, còn chưa kịp túm lấy cái gì, đã mất đi ý thức, mà nặng nề ngã xuống đất.
"Tô tiểu thư!"
Bạn thấy sao?