Cố Cửu Từ Hoắc [...] – Chương 150

Cố Cửu Từ xong, cố ý nhướng mày về phía Cố Khiêm.  Đôi mắt Cố Khiêm lấp lánh niềm vui, khóe môi khẽ nhếch, xoa đầu em , trong lòng vui mừng đánh giá.  "A Từ đã trưởng thành rồi, em giống cả thật đấy. Anh không muốn em cứ mãi chơi bời bên ngoài nữa."  

Ý , mong Cố Cửu Từ vào công ty giúp mình.  Hứa Vận Nhi nghe , lòng run lên. Cô ta tưởng mình đã nắm chắc phần thắng, chẳng lẽ chỉ một chút như ta bị vượt qua sao?  Không đúng! Cố Thanh Nguyên vẫn chưa phát biểu ý kiến mà!  

Nghĩ đến đây, Hứa Vận Nhi lập tức sang Cố Thanh Nguyên, khi thấy vẻ mặt của ông, sắc mặt ta lập tức tái nhợt.  Cố Thanh Nguyên với vẻ mặt đầy tự hào "nhà có con lớn", mắt sáng lấp lánh Cố Cửu Từ.  Thực ra, ông cũng để mắt tới mảnh đất 1128. Con trai lớn có cùng ý tưởng với ông là điều dễ hiểu, con nhỏ – người trước giờ không tham gia hay quan tâm đến việc ăn của Cố gia – lại có suy nghĩ giống hệt.  Lúc này ông mới nhận ra mình chưa thật sự ý đến con nhỏ, thì ra trong thầm lặng, đã trưởng thành vượt bậc.  

"Anh cả con đúng, hai con suốt ngày lêu lổng, chẳng lẽ muốn cả con mệt c.h.ế.t một mình sao?  Nếu con có tài năng, hãy dùng nó giúp cả con trong công ty."  Hiếm khi ba Cố khen ngợi như , Cố Cửu Từ trong lòng hơi đắc ý, ánh mắt lướt qua gương mặt xanh mét của Hứa Vận Nhi, tâm trạng càng thêm vui vẻ.  

"Con không dám tranh đoạt gia sản với cả, vẫn nên tìm lối đi riêng cho mình."  "Hừ! Ba còn không biết con!"  Ba Cố bộ tức giận hừ lạnh một tiếng. "Con đúng là lười mà!"  "Lão Cố, sao ba có thể nghĩ như chứ, đúng là oan cho con quá!"

Ha ha ha...  Trong phòng khách, tiếng của mấy cha con vang lên, trong khi mẹ con Tô Phù Dung chỉ có thể gượng đáp lại. Bà ta cùng Hứa Vận Nhi hoàn toàn bị tách biệt khỏi bầu không khí vui vẻ ấy.  Chẳng bao lâu, Hứa Vận Nhi liền viện cớ quay về phòng. Vừa bước vào, ta lập tức ngã nặng nề dựa vào cửa, khuôn mặt dữ tợn chằm chằm vào gương mà không bật đèn, trông ta như một ác quỷ.  "Cố Cửu Từ! Mày cứ đắc ý đi!"  

Hứa Vận Nhi vung tay, gạt hết đồ trang điểm trên bàn rơi xuống đất, cơ thể run rẩy vì tức giận.  

Vừa lúc đó, điện thoại di nhận tin nhắn từ Tưởng Ngọc Đường:  "Bảo bối, đang bệnh nằm viện, em cũng không biết tới chăm sóc phục vụ sao?"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...