Mẹ qua đời vì một tai nạn xe bất ngờ, thậm chí không kịp để lại lời cuối cho ba hay ba em .
Nhưng chỉ ba ngày sau, một người dì không mấy thân thiết xuất hiện, mang theo di chúc và cầu ba phải thu nhận họ.
Ba , vì quá đau buồn, đã không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn thực hiện di nguyện của mẹ và đồng thời thương cảm Tô Phù Dung mới mất chồng, nên đã để họ ở lại Cố gia.
Ai ngờ, việc ở tạm biến thành ba năm, và Tô Phù Dung tự nhiên trở thành một nửa nữ chủ nhân của Cố gia.
Bây giờ nghĩ lại, có quá nhiều điều đáng ngờ...
"Tôi..."
Khi nhắc đến mẹ, ba Cố cúi đầu, khuôn mặt thoáng vẻ xấu hổ, chậm rãi vẫy vẫy tay, thanh âm già nua.. Cố Cửu Từ lướt qua hai mẹ con Tô Phù Dung, thấy họ nhẹ nhõm như vừa vượt qua một kiếp nạn.
A...Nhẹ nhàng như là có thể che lấp qua đi sao? Tôi không tính toán buông tha các người a!
Bầu không khí trên bàn ăn trở nên tĩnh lặng, Cố Cửu Từ bất ngờ vòng tay qua cánh tay Tô Phù Dung, mặt đầy ỷ lại hỏi:
"Dì nhỏ, tại sao mẹ lại chỉ để lại di chúc cho một mình dì? Mẹ cũng không để lại cho bọn con đôi câu vài lời. Điều này quá kỳ lạ! Có phải dì còn thiếu vài trang di chúc không? Con rất nhớ mẹ, dì có thể lấy ra cho con xem một chút không?"
"Này..."
Tô Phù Dung theo bản năng về phía Cố Thanh Nguyên, thấy ánh mắt ông lạnh lùng, trên mặt bà không còn chút máu, tay cầm d.a.o siết chặt. Tại sao hôm nay Cố Cửu Từ lại cố chấp như ?
Khóe miệng bà cứng ngắc trả lời:
"Cửu Từ, mẹ con chỉ để lại cho dì một tờ di chúc, bà ấy không có dặn dò gì khác."
"Thật sao, thì kỳ lạ thật." Cố Cửu Từ giả vờ không để ý mà lẩm bẩm.
Người vô tâm, người nghe hữu ý. Anh cả luôn im lặng bất ngờ về phía Tô Phù Dung.
"Dì nhỏ, gần đây người hâm mộ của mẹ con đang tổ chức kỷ niệm, cần một số bản thảo gốc. Dì có thể lấy lại bản di chúc kia cho con xem qua không?"
Sắc mặt Tô Phù Dung cứng đờ, ngón tay nắm d.a.o run lên.
"Di chúc mẹ con để lại cho dì là vật quan trọng, không cần thiết đưa cho người hâm mộ."
"Không sao, cứ đưa cho lão đại sao chép lại một bản, rồi sau đó đưa cho người hâm mộ là ."
Ba Cố đột nhiên lên tiếng, khiến Tô Phù Dung giật mình. Dao trong tay bà ta va vào đĩa thức ăn, phát ra tiếng chói tai.
"Chỉ là bảo lấy di chúc ra xem, hoảng sợ cái gì?" Cố Thanh Nguyên nghiêm giọng, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Bạn thấy sao?