"Thường thôi thường thôi, thứ ba thế giới." Cố Cửu Từ còn cố ý khoa trương vuốt ngược tóc, đắc ý đá lông mày.
Cố Cửu Từ không , đẩy hai về phía trước. "Sau này sẽ biết thôi, bây giờ chúng ta mau chóng về nhà đi!"
"Đi đi đi, chúng ta đi tìm cả mua cho em cái công ty giải trí, mời người quản lý chuyên nghiệp nhất cho em, em ở trong giới giải trí tuyệt đối không thể để bị người khác bắt nạt!" Anh hai hào hứng đỡ Cố Cửu Từ lên xe, còn hưng phấn lẩm bẩm.
"Đợi đã, hai, chuyện này em không định tìm người trong nhà giúp đỡ." Cố Cửu Từ lập tức nghiêm mặt, ngăn hai lại.
"Tại sao?" Cố Thất Giác ngây ra, nét mù mờ hiện đầy trên mặt em mình.
Cố Cửu Từ đầy bí ẩn, hạ thấp giọng , chớp chớp đôi mắt long lanh. "Bởi vì trong lòng em đã có một người chọn thích hợp rồi, chuyện này em sẽ tự giải quyết."
"Người chọn? Ai ?" Cố Thất Giác nghi hoặc, hỏi.
"Vậy rồi!" Cố Thất Giác bĩu môi đội mũ bảo hiểm lên, đau lòng, em có bí mật nhỏ, không chịu chia sẻ với trai ruột nữa.
Nhưng mà rất nhanh Cố Thất Giác đã quên sạch sẽ cảm giác khó chịu này rồi, nắm chắc tay lái mô tô, hô to. "Ngồi vững nhé, hai mang em bay!"
Cố Cửu Từ hiểu ý, đây là trò chơi hồi nhỏ với hai thường xuyên chơi, đã rất lâu không còn phối hợp với hai chơi trò này nữa rồi.
"Ok, Trường Giang đã vào chỗ! Mời Hoàng Hà xuất phát!" Vốn dĩ Cố Thất Giác cho rằng em sẽ không đáp lại, đột nhiên nghe giọng của , ánh mắt ấy sáng lên ngay lập tức.
"Đi thôi."
Soái khí Halley giống như một tia chớp băng qua các con đường của thành phố, lưu lại một âm cuối đầy kiêu ngạo, tóc của Cố Cửu Từ tung bay trong gió, tâm trạng rất tốt. Tính toán thời gian, người kia chắc cũng sắp gặp xui xẻo rồi nhỉ?
Bởi vì là cuối tuần, cho nên lúc hai người về đến nhà, trong nhà vẫn chưa có ai trở về. Hiếm khi yên tĩnh như , Cố Cửu Từ ngược lại còn thở dài.
Dì Phúc tủm tỉm bưng một cốc sữa bò ra. "A Từ trở về rồi à? Đã ăn sáng chưa? Còn chưa tới giờ cơm trưa, có muốn uống một cốc sữa bò lót dạ không?"
"Cảm ơn dì Phúc, bữa sáng cháu ăn no lắm, sữa bò cháu giữ lại buổi tối uống." Cố Cửu Từ thân mật kéo cánh tay dì Phúc, nũng nịu với bà.
Dì Phúc nghe thấy bảo không muốn, gương mặt hiện ra vẻ mất mát ngay sau đó lại xuất hiện nụ . "Được, dì cất vào tủ lạnh cho con."
Bạn thấy sao?