Cố Cửu Từ bỗng nhiên khẽ một tiếng, duỗi tay đoạt lấy cây đàn vi ô lông trong tay Khương Mẫn. Động tác kia quá mức nhanh, nhanh tới mức khuôn mặt gần ngay sát mặt Khương Mẫn, khiến cho ta phải kinh ngạc.
"Khó trách chỉ có giải thưởng vàng cấp thành phố mà thôi..." Giọng của Cố Cửu Từ cực kỳ nhẹ, không đợi Khương Mẫn phản bác lại, giai điệu uyển chuyển nhẹ nhàng của khúc nhạc liền vang lên. Trong nháy mắt, lỗ tai của mọi người như rót vào một câu chuyện xưa, con bướm vô hình kia như đưa bọn họ vào trong đoạn đã trở thành truyền thuyết lưu truyền cả ngàn năm.
Thiếu nữ chuyên kéo đàn, phảng phất như có một luồng ánh sáng vô hình chiếu lên người , khiến cho cả người tựa như tỏa sáng . Trợ lý của đạo diễn ngồi bên cạnh thậm chí theo bản năng lấy giấy bút ra, khắc họa lại bộ dạng kéo đàn của Cố Cửu Từ lúc này.
Mà đạo diễn Lý Nhạc An như đông cứng tại chỗ. Ông dường như thấy trong kịch bản, Mộc Chanh đang ở trong phòng học nhạc, giống như một vương tử đang chơi trò tiêu khiển, bộ dạng cao quý tới mức khiến cho người ta không dám lại gần mà quấy rầy. Mộc Chanh trong lòng ông ta... đã định rồi!
Sau khi kết thúc khúc nhạc, Cố Cửu Từ thậm chí còn quên rằng mình đang thử vai. Cô chậm rãi đi tới Khương Mẫn, lúc này ta đang kinh ngạc đến ngây người, đưa đàn violin đặt ở trên vai ta. Khương Mẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần, theo bản năng cầm lấy đàn violin, Cố Cửu Từ chỉ vào tay trái của ta, nhíu mày : "Cô có phát hiện ra rằng, thói quen dùng tay trái của khiến cho tay biến dạng nhiều như , thế nên mới không tài nào đột , lúc này tới cái giải cấp tỉnh cũng không lấy ."
"Cô..." Khương Mẫn tức đến hộc máu! Cố Cửu Từ này, mà lại nghiêm túc chỉ ra tác sai của ta.
"Được rồi, màn biểu diễn của hai người rất xuất sắc, trong lòng tôi đã hiểu rõ. Sau đó sẽ công bố kết quả thử vai sau." Lý Nhạc An đột nhiên mở miệng, dừng lại cuộc chuyện của hai người. "Lần này thử vai nhân vật Mộc Chanh đã kết thúc, mọi người có thể đi ra ngoài. Nếu như mọi người còn hứng thú với nhân vật nào khác thì có thể báo danh lại."
Lý Nhạc An đã như , tương đương nhân vật Mộc Chanh này ván đã đóng thuyền. Các chỉ đành phải thất vọng rời khỏi phòng. Lúc trước khi Cố Cửu Từ đi ra ngoài có lướt qua Thư Nhã, dáng vẻ của ấy... ổn!
Bạn thấy sao?