Cố Cửu Từ Hoắc [...] – Chương 104

Bên trong phòng truyền tới giọng trách cứ và đau lòng của Chiến Anh, mặt Cố Cửu Từ đầy lúng túng, bây giờ ở trong mắt Chiến Anh chắc hẳn là đẫ đóng cái mác họa thủy.

"Cô ấy vui."  Giọng của người đàn ông bỗng nhiên vang lên, những chữ kia tách ra nghe thì rất đơn giản, cả câu này lại đủ để cho trái tim của Cố Cửu Từ run lên.  "Chỉ vì để Cố tiểu thư vui vẻ?"  Chiến Anh và Đường Tĩnh đều ngẩn ra, đồng loạt hỏi.  "Ân" người đàn ông trả lời bình tĩnh không chút gợn sóng, tựa như đang nhớ lại cảnh kia, trên mặt bất giác hiện lên vẻ dịu dàng, hoàn toàn không để ý tới bệnh của mình.  "Tóm lại lần sau không thể ăn thức ăn kích thích như nữa, tôi cho thuốc nhất định phải uống đúng giờ, nếu không chỉ sợ cậu sẽ không có cơ hội trường mệnh hôn quân đâu."  Đường Tĩnh vừa bất đắc dĩ mà dọn đồ, vừa không khách khí mà nhạo báng.  Ngoài cửa, trong lòng Cố Cửu Từ yên lặng nhớ tới mấy lời dặn dò của Đường Tĩnh. Đột nhiên, Chiến Anh đem cửa mở ra, đột nhiên có chút lúng túng.  "Cố tiểu thư trễ như còn chưa ngủ?"  Chiến Anh tức giận hỏi.  "Tôi..."  "Đi vào." Cố Cửu Từ chưa kịp mở miệng, từ trong phòng, Hoắc Minh Triệt lạnh nhạt .  Chiến Anh bực bội liếc mắt, đưa Đường Tĩnh đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Cố Cửu Từ và Hoắc Minh Triệt.  "Tìm có chuyện gì?"  Cố Cửu Từ liếc hộp thuốc trên bàn, vội vàng chạy tới rót một ly nước đưa cho Hoắc Minh Triệt.  "Thật xin lỗi, em không biết ..."  "Yên tâm, nhất định sẽ sống lâu hôn quân."  Giọng chế nhạo của người đàn ông chen ngang lời , thái độ của hôm nay đã khiến cho tâm của khá hơn nhiều.  Cố Cửu Từ đỏ mặt một cái, xem ra chuyện nghe trộm đã bại lộ, lập tức cầm hộp thuốc đưa cho rồi sang chuyện khác.  "Nghe lời bác sĩ, nhanh chóng uống thuốc đi."  Vừa mới nghe Đường Tĩnh dặn dò, đại khái Hoắc Minh Triệt là một bệnh nhân cực kỳ khiến bác sĩ đau đầu điÁnh mắt của Hoắc Minh Triệt sâu thẳm mà một cái, rồi nghe lời nhận lấy hộp thuốc, sau đó uống thuốc.  Cố Cửu Từ hài lòng : "Lúc này mới ngoan sao."  Thấy lúc này Hoắc Minh Triệt cũng không bận, lại mở điện thoại di của mình ra như muốn khoe khoang, đưa cho , giữa hai lông mày lộ vẻ hơi đắc ý.  "Tác giả  《Đẹp nhất thời quang》mời em thử sức nhân vật Mộc Chanh này, em đã đáp ứng ấy."  Ý của chính là, em giỏi đi, khen em, khen em, mau khen em đi.  "Làm rất tốt!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...