25(Nam chính Tạ Tùy góc )
Tạ Tùy thường vô thức chạm vào hình xăm bên trong cổ tay.
Đường nét đỏ nhòe nhoẹt như xương cánh bướm.
Mỗi lần chạm đến, cơn nghẹn nơi ngực lại càng nặng hơn.
Trong ký ức, đó chỉ là một buổi chiều chán chường hồi đại học, xăm bừa vì rảnh rỗi.
Không mang ý nghĩa gì quan trọng, xóa lúc nào cũng .
Tạ Tùy cau mày.
Không hiểu vì sao, luôn cảm thấy không phải như .
Ra ngoài đua xe để xả hơi.
Chạy vài vòng, không còn hứng thú, bèn thắng gấp dừng lại.
“Tôi dạo này đang gì?” Anh xuống xe, lơ đãng hỏi bè.
“Hết chạy đua lại về công ty, rảnh thì đi chơi với tụi mình thôi mà.”
Trong cuộc trò chuyện, có người nhắc đến chuyện dạo gần đây.
Nhị thiếu nhà họ Giang vừa về nước, ngày cưới bỏ chạy theo người cũ.
Cô dâu đuổi theo, gặp tai nạn qua đời.
Chuyện chẳng liên quan đến , cũng không quen biết ai.
Thậm chí còn chưa từng đi dự lễ cưới.
Nhưng khi nghe đến hai chữ qua đời”.
Cơ thể đột nhiên đau đớn như bị dao cắt, Tạ Tùy gập người, ngực dâng đầy huyết khí, ôm lấy ngực khổ sở rên rỉ.
Anh sao thế này?
……
Công ty tuyển thêm người mới.
Trợ lý mới của Tạ Tùy là một hoạt bát, tươi , dễ thiện cảm, nhanh chóng hòa nhập với đồng nghiệp.
Năng lực việc chỉ tàm tạm, hay lóng ngóng mắc lỗi.
Nể mới vào, Tạ Tùy nhịn không phàn nàn.
Ngoài công việc, họ hay cờ gặp nhau.
Lần nào gặp, cũng rơi vào rắc rối, cầu xin giúp đỡ.
Như thể số phận an bài, buộc hai người họ lại với nhau.
Nhưng Tạ Tùy lại thấy phiền chán.
Anh chỉ thấy đối phương vụng về, thấy là khó chịu.
Đến mức sau này, bực mình, dứt khoát đuổi việc .
Tính khí Tạ Tùy càng lúc càng khó chịu, không ai dám trêu vào.
Anh cảm thấy bản thân như một hồn ma lang thang.
Mất ngủ, cả đêm không sao ngủ yên, lồng ngực trống rỗng đến khó hiểu.
Một cảm giác khiến người ta chỉ muốn khóc.
Anh như đã mất đi ai đó cực kỳ quan trọng.
……
Khi Giang Yến tái hôn.
Nhiều bài báo câu view nhắc lại dâu cũ chết bất ngờ, còn đính kèm ảnh.
Tạ Tùy vốn không xem mấy tin vặt vãnh ấy.
Nhưng lần đó, không hiểu sao lại ấn vào.
Trong bức ảnh là một gương mặt quen thuộc.
Chiếc cằm hơi nhọn, môi mím khẽ.
Không thì ánh mắt trong trẻo có chút xa cách lạnh lùng.
Cười lên, ánh mắt trong vắt cong cong, nhẹ nhàng mà lấp lánh.
Chỉ một cái , đầu óc Tạ Tùy ong ong rung .
Máu dồn ngược, tay run rẩy lưu lại tấm ảnh.
Nực là, rõ ràng không quen, lại chắc chắn mình và người trong ảnh có mối quan hệ sâu đậm.
Càng nực hơn, cảm thấy đó là quan hệ nhân.
Tạ Tùy vội vàng tìm kiếm sự thật.
Người xung quanh lại nghĩ điên, tự tưởng tượng chuyện với một người không hề quen biết.
Anh không bỏ cuộc.
Bằng mọi cách thu thập thông tin về Nghê Điệp.
Cho đến khi tìm thấy đoạn video quảng bá tuyển sinh mà từng xuất hiện.
Nghe giọng ấy, vô số ký ức hỗn loạn trào về.
Từ lần đầu gặp nhau khi ném cầu tuyết trúng , đến bóng lưng chạy đi đầy dứt khoát.
Từng cảnh từng cảnh tái hiện.
Anh nhớ lại tất cả.
……
Tạ Tùy nhốt mình trong phòng.
Như một con thú bị dồn vào đường cùng.
Giận dữ, tuyệt vọng, bất lực, không có lối thoát.
“Trả ấy lại cho tôi, tôi chẳng cần gì khác, chỉ cần ấy, trả ấy lại cho tôi…”
Anh nghiến răng, giọng ướt đẫm nước mắt, lẩm bẩm với không khí.
Không có ai trả lời.
Anh bỗng nhớ lại ngày Nghê Điệp qua đời, lúc gọi đến ôm một lần cuối.
Trái tim trống rỗng như bị xé rách, mục ruỗng, nở đầy hoa máu.
Sự điên loạn tự hủy trào ra từ sâu trong linh hồn.
Anh phát điên đập mọi thứ, bản thân đầy thương tích.
Rồi bình tĩnh ngồi giữa đống đổ nát, chuẩn bị rạch cổ tay.
Đột nhiên, trong đầu vang lên giọng máy móc lạnh lẽo:
“Cảnh báo, nghiêm trọng lệch khỏi cốt truyện bắt đầu xóa ký ức lộn xộn.”
……
Ký ức lần nữa bị xóa.
Ngay sau đó, vào một ngày tuyết rơi, Tạ Tùy lại nhớ ra.
Lặp đi lặp lại.
Tình cảm con người phức tạp dồi dào, hệ thống có thể điều khiển cơ thể, sửa đổi ký ức, không thể kiểm soát trái tim.
Qua bao lần xóa sạch, nó nổi giận.
Nghê Điệp không phối hợp, đã khiến nó phải khởi lại mười một lần, tiêu hao quá nhiều năng lượng.
Giờ còn phải liên tục xóa ký ức của Tạ Tùy.
Nó đến từ dị thế, năng lượng có hạn.
Hệ thống đã lừa Nghê Điệp.
Dù Nghê Điệp cố lệch khỏi cốt truyện Tạ Tùy cũng sẽ không chết.
Ngược lại, hệ thống sẽ ngày càng yếu, cho đến khi không còn kiểm soát họ.
“Sao không ngoan ngoãn nghe lời? Cô sẽ có mới, con cái, kết thúc viên mãn.”
Tạ Tùy chẳng thèm nghe nửa chữ.
Anh lờ mờ đoán ra, tất cả là do thứ này giở trò.
Anh sống sót, chỉ để tiêu hao nó đến cạn kiệt.
……
Tạ Tùy đã thành công.
Hệ thống ngày càng yếu.
m thanh máy móc trong đầu bắt đầu đứt đoạn rời rạc.
Sau đó, bản thể của nó hiện ra lơ lửng giữa không trung, nhấp nháy đèn đỏ, phát ra tiếng cảnh báo sắc bén về năng lượng cạn kiệt.
Rồi cảnh báo ngừng lại, hệ thống rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Những đốm sáng yếu ớt chảy vào cơ thể Tạ Tùy.
Đó là sinh khí mà hệ thống từng cướp từ Nghê Điệp, mang theo ký ức của .
Và Tạ Tùy hiểu ra hết thảy nỗi nhẫn nhịn và tuyệt vọng của người .
Cơ thể như bị đâm thủng một lỗ lớn, xoáy sâu vào vô tận.
Tạ Tùy thở gấp, dần khép đôi mắt lại.
Lạy trời, nếu người thật sự tồn tại.
Xin hãy để tôi tìm thấy ấy.
26 Kết thúc
Tuyết rơi rồi.
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Đêm xuống đậm đặc, từng nhóm người ôm cốc sữa nóng trở về ký túc xá.
Bên sân vận , Nghê Điệp ôm gối ngồi xổm dưới ngọn đèn đường.
Ánh sáng vàng nhạt tỏa xuống dịu dàng.
Cô mặc áo lông vũ trắng sữa, quàng khăn len cashmere, chỉ lộ đôi mắt lấp lánh cùng chóp mũi ửng đỏ vì lạnh.
Đôi tay đeo găng bông đặt lên mũi giày, giống như con mèo nhỏ co mình giữ ấm.
“Nghê Nghê, đến rồi đây!” – cùng phòng gọi từ xa.
Cuối cùng cũng đến.
Mấy người hứng khởi bắt đầu chơi ném tuyết.
Ánh mắt dừng lại khi thấy cái tên ấy——
(“Tôi”…) Nghê Điệp vo viên tuyết, nhắm mục tiêu rồi ném, không cẩn thận ném trúng đầu ai đó.
“Chết rồi chết rồi.”
Cô hoảng hốt kêu lên, vội vàng chạy tới.
“Xin lỗi, không cố ý ném trúng đâu, không sao chứ?”
Nạn nhân là một chàng đẹp trai, đường nét gương mặt hoàn mỹ.
Anh ta quay lại, đôi mắt ươn ướt, ngơ ngác .
Bị đau đến khóc sao? Đẹp trai như mà cũng bị ném đến khóc?
Cô giật mình, chẳng lẽ vô bọc cả viên đá vào trong tuyết?
Tạ Tùy cố gắng kìm nén cảm , giọng khàn khàn bảo không sao.
“Nếu không thì em ném lại đi.” Nghê Điệp vo một quả cầu tuyết, đưa cho .
Tạ Tùy không nhận.
Câu “Anh không nỡ” cuối cùng vẫn không ra.
Trời lạnh lẽo, thở ra luồng khói trắng, đôi mắt đỏ hoe, chỉ với .
Con bướm mất kiểm soát, từ băng giá mùa đông mà bay ra.
Người dấu, đừng sợ hãi.
Chỉ cần em khẽ đập cánh, thế giới này sẽ đảo lộn.
Đôi mắt , sẽ thay em cất giữ cả mùa xuân bừng nở dữ dội.
Bạn thấy sao?