Cô Còn Dám Quay [...] – Chương 5

16

Giọng của hệ thống lại vang lên.

rằng nó có thừa năng lượng để kiên nhẫn với tôi.

Nó cảnh báo, tôi phải ngay lập tức quay lại với cốt truyện chính.

Nếu vẫn cố ý đi chệch hướng, tiếp tục ở bên Tạ Tùy, vòng lặp sẽ không bao giờ kết thúc.

Nhưng lần này sẽ khác.

Linh hồn của Tạ Tùy sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.

Dù có quay lại hàng nghìn, hàng vạn lần, ấy cũng sẽ không còn nữa.

Số phận sao mà tàn nhẫn với tôi đến .

Dù tôi phản kháng đến đầu rơi máu chảy, cũng không thể thoát khỏi kết cục đã định sẵn.

Tâm trí tôi hỗn loạn, toàn là hình ảnh Tạ Tùy chết trước mắt tôi.

Từng cảnh từng cảnh, gần như bức tôi phát điên.

Chỉ cần nghĩ đến việc thế gian này không còn Tạ Tùy.

Tim tôi như bị dao cắt nát, máu me đầm đìa, đau đớn tột cùng.

Tôi trốn vào một góc, khóc đến run rẩy cả người.

Sáng hôm sau, lau khô nước mắt, tôi hỏi hệ thống một câu:

Nữ chính của Tạ Tùy có tốt với ấy không?

Hệ thống trả lời tôi:

Tính theo thời gian, không lâu sau khi tôi chết, Tạ Tùy sẽ gặp nữ chính của mình.

Cô ấy hoạt bát, hay , như một mặt trời nhỏ.

Hai người nhau rất sâu đậm.

Câu chuyện của họ kết thúc với hai đứa trẻ cực kỳ đáng .

Tôi lặng lẽ nghe, nước mắt lại rơi xuống, từng giọt to nặng nề.

Tốt quá rồi.

Viên mãn đến mức không thể viên mãn hơn.

Vậy thì tôi yên tâm rồi.

Lần này, tôi sẽ thỏa hiệp.

Tôi muốn Tạ Tùy sống tốt.

Còn tôi sẽ đi theo cốt truyện mà chết.

Vì thế, tôi lấy cớ nắm giữ bí mật của Tạ Tùy để đòi tiền nhà họ Tạ.

Dùng cách thức tồi tệ và cực đoan nhất để cắt đứt mọi liên hệ với Tạ Tùy.

17

Giang Yến gọi điện muốn kết hôn.

Để ép người trong lòng của ta quay lại, không đăng ký kết hôn, chỉ tổ chức lễ cưới.

Anh ta bảo tôi cứ suy nghĩ.

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức đồng ý ngay.

Khi cuộc đời bắt đầu đếm ngược.

Tôi tưởng mình sẽ sợ hãi hoặc buồn bã.

Nhưng kỳ lạ là, tôi chẳng cảm thấy gì cả.

Chỉ muốn tranh thủ thời gian hoàn thành công việc.

Cho đến một ngày, tôi quay lại trường cũ để phỏng vấn.

Kết thúc công việc, tôi đi một mình trong khuôn viên quen thuộc, đột nhiên cảm giác nghẹn thở như bị dìm xuống nước tràn đến.

Nơi đây lưu giữ quá nhiều kỷ niệm đẹp.

Tạ Tùy xuất thân hiển hách, tự do kiêu ngạo, lại còn rất đẹp trai.

Hồi đại học, ấy là người khiến nhiều người để ý.

Anh ấy tính khí thất thường, thiếu kiên nhẫn.

Lúc nào cũng lạnh lùng, hiếm khi với ai.

Nhưng chỉ riêng với tôi, ấy lại ngoan ngoãn hết mực.

Trong mắt ấy, tôi ở đâu cũng tốt, gì cũng đúng.

Chúng tôi gặp nhau lần đầu vào một đêm mùa đông đầy tuyết.

Đó là trận tuyết đầu tiên của năm ấy.

Tuyết rơi dày đặc.

Tôi và cùng phòng phấn khích, bất chấp giá lạnh, chạy ra sân chơi ném tuyết.

Rồi một quả cầu tuyết vô bay trúng đầu ai đó.

Tạ Tùy quay đầu, mặt đen lại định nổi giận.

Nhưng khi thấy tôi chạy tới xin lỗi, ấy lại dịu xuống ngay.

Từ đó, ấy bắt đầu theo đuổi tôi.

Rõ ràng mang gương mặt như nam chính trong tiểu thuyết, lại ngây thơ đến buồn .

Còn lén xăm một hình bướm.

Sau khi nhau, tôi từng hỏi ấy tại sao lại thích tôi.

Tạ Tùy cắm tay vào túi, khóe môi nhếch lên.

Nghĩ ngợi vài giây, không trả lời thẳng.

“Hôm đó quay đầu lại, thấy em quàng khăn, chóp mũi đỏ ửng vì lạnh, tự dưng không nỡ nổi giận nữa.”

Tôi trách , chẳng lẽ đây là kiểu từ cái đầu tiên?

Tạ Tùy khẽ .

Anh cúi người, đặt nụ hôn lên môi tôi.

“Vậy thì cũng chỉ từ cái đầu tiên với mình em thôi.”

18

Ký ức ập về dồn dập.

Tôi đau lòng đến mức tim như bị siết chặt, không sao thở nổi.

Có lẽ tôi nên điên một lần.

Nghĩ , tôi liền .

Trời tối đen, mưa lại bắt đầu rơi.

Tôi ngồi trên bậc thềm trước cửa một cửa hàng tiện lợi gần cổng trường, ôm chai rượu uống đến say khướt.

Không biết đã bao lâu, có một chiếc xe dừng bên lề đường.

Cửa xe mở ra.

Một người đàn ông cầm chiếc ô đen, bước qua những vũng nước nông tụ lại trên mặt đường, thẳng tới trước mặt tôi.

Anh ta ngồi xổm xuống, giương ô che trên đầu tôi.

Tôi hơi ngẩng mặt lên, rõ gương mặt ta.

Chân mày sắc như lưỡi dao, sống mũi cao thẳng.

Là Tạ Tùy.

Anh ấy chăm tôi một lúc, sau đó bế tôi lên ngang người, nhét vào trong xe.

Về đến nhà.

Tạ Tùy nhẹ nhàng đút tôi uống thuốc giải rượu.

“Giang Yến lăng nhăng, còn xem em là thế thân.”

“Anh chung hơn hắn, giàu hơn hắn, em không chọn là thiệt thòi đấy.”

Anh ấy ngồi bên giường, cầm lấy gương mặt tôi đang đỏ bừng vì sốt rượu, như đang tôi, rồi tự lẩm bẩm.

Nói đi lại, từng câu từng chữ.

Đôi mắt ánh lên sự yếu đuối và bi thương.

“Em nắm giữ bí mật gì của chứ?”

“Sợ ma không dám xem phim kinh dị? Hay kén ăn không thích rau?”

“Đồ lừa đảo, sao em lại không cần nữa?”

Tôi say đến độ mất hết lý trí, bị rượu tê liệt hoàn toàn.

Tưởng như vài năm trước khi còn hẹn hò với ấy, tỉnh dậy đã nhõng nhẽo đòi sờ bụng ấy.

Tạ Tùy ngoan ngoãn kéo áo lên.

Để tôi sờ soạng, bóp nắn.

Giọng ấy mềm đến không tưởng: “Baby, em không biết nhớ em thế nào đâu.”

CHƯƠNG 6 TIẾP:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...