Không ngoài dự đoán của tôi.
Ngày thứ hai, chuyện Châu Tịch Bạch say rượu ở nghĩa trang ngoại thành đã lên hot search.
Quản lí của sắp điên c.h.ế.t rồi, sáng sớm đi đón người về còn kháy cả đoạn đường.
Châu Tịch Bạch nằm trên giường say ngủ.
Mà tôi thì đứng bên cạnh một vẻ mặt mà chính mình cho là xấu xa nhất. Tôi nằm bò lên ngực , chăm quan sát khuôn mặt đó.
Chỉ đợi tỉnh lại, cương quyết hỏi cho ra lẽ.
Không biết qua bao lâu, Chu Tịch Bạch nhàn nhã tỉnh lại, vẫn còn chút mê mang.
“Trà Trà ngoan một chút, ngủ lại một chút”
Sau khi mở mắt tôi, gần như theo bản năng mà ra câu này.
Cùng lúc đó, dang tay như muốn kéo tôi vào lòng. Giống như trước kia khi cả hai cùng tỉnh lại vào sớm mai.
Nhưng tay của chỉ quơ vào không trung. Còn tôi cuối cùng cũng khẳng định gã này có thể thấy mình.
Phản ứng theo bản năng không thể lừa người khác .
Chu Tịch Bạch mở mắt, tôi liền bay đến trước mặt , trực tiếp ngã bài.
“Đừng giả vờ nữa, đã bị lộ từ tối qua rồi”.
“Anh vẫn luôn thấy tôi đúng không, Chu Tịch Bach” tôi lạnh lùng .
“Lừa tôi rất vui sao?”
“Không hổ là người lấy giải ảnh đế, kĩ năng diễn xuất cũng thật xuất sắc, đến tôi còn có thể lừa ”
“Nói đi, từ khi nào có thể thấy tôi?”
Chu Tịch Bạch di chuyển cánh tay, đỡ người dậy tôi: “Hạ Trà, em có nhiều câu hỏi như cuối cùng muốn trả lời câu nào trước?”
Tôi nghiến răng gằn từng chữ: “ Trả lời từng cái một, đừng có đánh trống lãng”
Chu Tịch Bạch nở một nụ u ám: “ Vì sao phải cho em? Chuyện mà em lừa còn xấu xa hơn việc này gấp mấy lần”.
“Muốn để em cũng khó chịu như đấy, sao?”
“Giữa hai chúng ta, ai mới là người không thành thật nhất trong lòng em rõ nhất”
Nghe ngược lại mình như , tôi chột dạ rồi.
Ngay lúc tôi muốn chuyện, quản lí của nh đã xông từ phòng khách vào: “Châu Tịch Bạch, tôi với cậu lần cuối cùng, mau đuổi con ma đó đi”
“Thầy bói đã sớm rồi, không cần biết lúc ta sống là gì của cậu bây giờ người đã c.h.ế.t rồi. Nếu ta cứ dính lấy cậu thì sẽ cản mệnh của cậu, cậu cuối cùng có hiểu hay không hả?”
“Tôi những lời này là vì muốn tốt cho cậu”
Sắc mặt của Chu Tịch Bạch đột nhiên lạnh đi: “Im miệng”
“Xảy ra sự việc ngày hôm qua mà ông vẫn có mặt mũi tới đây?”
“Váy của Hạ Trà là ông đưa cho kia không phải sao”
Chu Tịch Bạch đứng dậy, từ trên cao xuống khuông mặt sợ hãi của người đàn ông.
“Tôi có chưa, đồ của Hạ Trà không ai đụng vào”
‘Còn có, ấy đi theo bên cạnh tôi nên trước mặt ấy đừng có nhiều lời”
“Anh đã đụng đến giới hạn của tôi quá nhiều lần, tự mình lãnh lương rồi cút đi”
Chu Tịch Bạch ngồi bên giường, mất kiên nhẫn phẩy tay. Giống như đang đuổi một con c.h.ó
Người đàn ông tức giận giậm chân, miệng không ngừng chửi bới mà bỏ đi, lúc đi còn cái gì mà từ chức cũng tốt, sớm đã chán ghét rồi.
Bầu không khí giữa tôi và Chu Tịch Bạch lại lần nữa trở về sự gượng gạo.
Lúc còn sống, tôi so với bất cứ ai càng mong Chu Tịch Bạch có thể sống tốt.
Thế mà khi chết đi, tôi biến thành một hồn ma phiêu bạt bên cạnh , lại còn cản trở vận mệnh của .
Thật mỉa mai.
Tôi lặng lẽ bay trong không trung, chỉ cảm thấy lồng ngực đau như muốn nứt ra, không ra tiếng.
“Hạ Trà, cảm giác bị người khác lừa dối có phải rất đau khổ không?” thật lâu sau, Chu Tịch Bạch đột nhiên mở miệng .
Bạn thấy sao?