Đến nơi, Chu Tịch Bạch liền xuống xe. Trên núi gió to cho áo khoác của bay phần phật. Không biết có lạnh hay không ấy vẫn cứng đầu đi lên. Cho đến khi đứng trước một bia mộ, bước chân mới dừng lại.
Trên đó tối đen như mực, không thể thấy gì.
Tôi không tả nổi.
Thằng nhóc cậu lắm, lấy giải còn không quên thông báo cho người đại diện cũ khiêm luôn là tôi.
Chu Tịch Bạch hơi cong eo, nửa người dựa lên phía trên, hai tay giữ chặt mép bia, toàn thân còn bắt đầu run lên.
Anh như đang kiềm chế, đau đớn, còn mờ nhạt phát ra âm thanh nức nở.
Chu Tịch Bạch lấy điện thoại ra, nhờ vào ánh sáng trên màng hình mà cuối cùng tôi cũng có thể thấy rõ chữ trên chiếc bia kia.
Trên bia căn bản không hề viết tên của tôi.
Ngược lại bia khắc ngay ngắn ba chữ “Chu Tịch Bạch”!
Tôi xém chút là nổ tung.
Cảm công cóc rồi, đây ngay từ đầu đã chẳng phải tôi.
Nhưng mà, tại sao ấy lại khắc tên của chính mình lên bia mộ cơ chứ?
Là khi nào?
Khoang đã, rốt cuộc muốn gì?
Tôi tự hỏi đến ba lần, thậm chí còn tưởng tượng ra hot search trên w.e.i.b.o vào ngày mai.
[ Tin mới nhất, vào đêm ảnh đế Chu Tịch Bạch nhận giải, tâm kích nên tiện tay khắc tên mình lên bia để kỷ niệm ]
[ Vị ảnh đế họ Chu nọ nửa đêm phát điên vì uống say, sợ tổn đến đạo đức ]
Tôi ôm trán, cuối cùng nhịn không mà mắng.
“Chu Tịch Bạch cái tên khốn nạn, tôi chết lâu như rồi mà sao cậu vẫn khiến tôi phải bận tâm vì cậu hả”.
“Lần này cậu uống say tôi thật sự không có cách đưa cậu về đâu”.
Lời vừa ra tôi chợt thấy bóng của Chu Tịch Bạch run nhẹ.
Không thể sai ! Lần này tôi tin vào đôi mắt của mình. Tôi chắc chắn 100% Chu Tịch Bạch có phản ứng với những lời mà lúc nãy tôi vừa .
Anh ấy nhất định có thể nghe thấy lời oán trách của tôi.
Có thể nghe thấy tôi ….
Điều này cũng có nghĩa là… ấy vẫn luôn thấy tôi.
Lúc nãy ở phòng bao, Chu Tịch Bạch đã giả vờ.
Bạn thấy sao?