Có Câu Truyện Ngắn [...] – Chương 6

CHƯƠNG 6

Chu Tịch Bạch giống như cuối cùng cũng lấy lại sự thanh tỉnh.

Anh lấy chiếc váy xếp cẩn thận từng li từng tí rồi cầm lấy chiếc cúp của mình rời khỏi phòng bao.

Lúc cánh cửa mở ra tôi lập tức bay theo.

Chu Tịch Bạch mang khẩu trang, kéo thấp vành mũ, đến cả áo khoác cũng kéo lên thật cao.

Anh đi rất gấp gáp, so với những người đi đường vẫn không khác là bao. Anh còn đặc biệt đi ra ở cửa sau để tránh phóng viên và đèn flash.

Trái tim tôi có chút khó chịu.

Vào thời khắc thành công này đáng ra Chu Tịch Bạch nên xuất hiện ở tiệc chúc mừng. Cùng với tiệc mà ăn uống linh đình mới phải, sẽ có cả vạn ánh mắt của người hâm mộ vì đạt giả thưởng mà tự hào.

Thế Chu Tịch Bạch vẫn đơn, lẻ loi như . Nửa điểm vẻ vang, huy hoàng cũng không có.

Tôi chỉ biết lắc đầu, thở dài.

Trong đêm khuya thanh tĩnh, sau khi Chu Tịch Bạch ra về liền bắt 1 chiếc taxi.

“Bác tài, đến nghĩa trang Hoa Đình”.

Khi ra địa điểm này, tôi lòng không mà kinh ngạc không thôi.

Cái người này không phải là uống say đến mức đầu có vấn đè rồi chứ?

Có vị ảnh đế nào vào ngày nhận giải lại đi đến nghĩa trang cơ chứ?

Đợi đã! Không lẽ ấy muốn đi thăm tôi sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...