Lễ trao giải kết thúc chính là tiệc chúc mừng.
Người đại diện hiện tại của Chu Tịch Bạch tay cầm một ly rượu, say say xỉn xỉn mà bước đến phía này.
Nụ mang theo sự thô tục đến bên tai của Chu Tịch Bạch nhỏ gì đó.
Ngay sau đó là vài trẻ bước vào
“ Tôi trước giờ không chơi những thứ này, đừng hoại quy tắc của tôi” Chu Tịch Bạch cau mày trách mắng.
Thế sau khi ánh mắt của va chạm với một cố mang váy trắng trong đám người ấy thì đột nhiên trì trệ.
“Cô tên gì?” ánh mắt Chu Tịch Bạch khóa trên người ta, giọng điệu có chút thay đổi.
Nụ đầy ý vị xuất hiện trên khuôn mặt của người đại diện: “Tịch Bạch, cậu bây giờ không còn giống ngày trước nữa, cậu có thể lựa chọn rất nhiều thứ”.
“Những người mới này chỉ mong sao cậu chọn trúng, suy cho cùng cậu lựa chọn chính là may mắn của họ, cậu thấy tôi đúng không?”.
“Cái cơ hội lên như diều gặp gió này ai mà không muốn chứ”
“Cậu cho bọn họ cơ hội đi… không? Coi như là giúp đem người mới đó mà”Giọng của người đàn ông càng lúc càng nhỏ dần, bóng gió một hồi.
Chu Tịch Bạch ngồi im bất , ánh mắt đều đặt trên người kia.
Mà kia đúng là so với những người khác đặc biệt hơn.
Mang theo vẻ thanh xuân khác biệt, nhẹ nhàn quay mặt đi hướng khác, vầng trán trơn bóng lộ ra một vòng cung xinh đẹp.
Tôi bay đến trước mặt mang váy trắng đó cẩn thận đánh giá một phen.
Nhan sắc không tệ.
Trùng hợp thật, chiếc váy này tôi cũng có, năm đó một thương hiệu nào đó đã đích thân tặng cho tôi phiên bản giới hạn.
Nhưng không đúng. Đã là phiên bản giới hạn thì sao ta cũng có ?
Cái người quản lí đó vẫn tiếp tục nhỏ tiếng : “Dù sao năm đó cậu với Hạ Trà cũng chỉ là trao đổi tài nguyên thôi…”
Không đợi ta hết, Chu Tịch Bạch đã lạnh giọng cắt lời: “Ra ngoài”
Tôi quay người liền thấy khuôn mặt viết đầy hai chữ xấu hổ trên đó.
Anh ta đúng là uống quá nhiều rồi nên mới quên rằng điều cấm kị nhất đời này của Chu Tịch Bạch chính là có người bàn tán đoạn quá khứ của hai chúng tôi.
Cho nên đến việc nhắc tên cùng tên tôi cũng khiến ghét bỏ như sao ?
“Tôi một lần cuối. Cút hết ra ngoài cho tôi.” Chu Tịch Bạch dần cao giọng, tức giận ném mạnh micro trong tay lên mặt bàn.
Tiếng micro vang vọng khắp phòng bao mọi người ở đó bị dọa một phen.
Tên quản lí kia mỉa cũng không thể không rời đi.
Kẻ trốn ở một bên nghe lén là tôi cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Có lẽ ấy vẫn không hề thay đổi.
“Cô ở lại” Chu Tịch Bạch nới lỏng cà vạt, đưa tay chỉ về hướng của váy trắng kia.
Cô ấy có một đôi mắt cực kì đẹp, dưới mi mắt còn có nốt ruồi lệ.
Thời khắc này, đôi mắt đang rũ xuống ấy đã bị men rượu cho hồng đi.
Cô che đi góc váy của mình, đối với loại đãi ngộ như có chút thụ sủng nhược kinh( sủng ái mà lo sợ)
Anh ấy thế mà cho đó ở lại?
Tôi rất ngạc nhiên.
Tôi từng với Châu Tịch Bạch rằng cho dù có đạt vị trí cao như thế nào trong cái giới này đi chăng nữa cũng vĩnh viễn đừng lợi dụng thân phận đó một số chuyện với người mới.
Bắt nạt hay những việc đen tối khác với con thì là đồ bỏ đi.
Xem ra đã sớm vứt những lời tôi ra sau đầu rồi.
Không nhịn , tôi cũng dần trở nên căng thẳng.
Chu Tịch Bạch đứng dậy tiến gần đến ta, đưa tay nhẹ nhàn chạm vào tay của chiếc váy, khuôn mặt ngà ngà say, ánh mắt chứa đầy sự lưu luyến.
“Cởi ra” Chu Tịch Bạch bất thình lình rồi thản nhiên quay lưng lại.
Tôi tức đến độ bay quanh căn phòng. Cái đồ c.h.ó m.á này có tiền liền trở nên xấu xa.
Cô đôi môi trắng bệch, đôi tay không kiềm có chút run rẩy.
Cho đến khi chiếc váy đó hoàn toàn rơi xuống đất, thân thể của ấy toàn bộ đều lộ ra ngoài không khí, dùng tay ôm lấy thân thể đang phát run của mình.
Tôi thật sự không nỗi nữa, tung cửa ra ngoài không ngờ lại bị đánh quay về.
Một giây sau, Chu Tịch Bạch liền vứt chiếc áo vest của mình lên người .
“Ai đưa cho ?
Không phải là đồ của mình thì đừng mặc lên người. Lỡ như đồ của người c.h.ế.t mang vào không thấy xúi quẩy à?” Nói đến đây một cách trào phúng.
“Mang xong rồi thì cút”.
Tôi quay người chăm chăm về phía .
Trong mắt đó chứa đầy nước mắt, điên cuồng cắn lấy môi của mình.
Sau khi dùng chiếc vest to lớn bao lấy cơ thể, nhỏ tiếng một câu: “Cảm ơn”.
Tôi đang đứng ở cánh cửa đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng về phía mình.
Chu Tịch Bạch nhặt chiếc váy dưới đất lên, chuẩn xác mà về vị trí tôi đang đứng.
Đôi mắt của sau khi uống rượu như ngâm trong suối mát, sáng tỏ và rõ ràng. Ánh mắt đó khiến trái tim tôi lệch một nhịp, có một dự cảm không mấy tốt đẹp đang đến gần.
Không phải chứ !
Chu Tịch Bạch thấy mình sao?
Tôi phát hoảng rồi.
“Hạ Trà” cái âm thanh trầm thấp lành lạnh đó khẽ gọi lấy tên tôi.
Tôi hoảng c.h.ế.t đi , cố gắng tung cửa bay ra ngoài.
Thế Chu Tịch Bạch cứ thế vững vàng bước từng bước về phía này.
Bạn thấy sao?