Có Câu Truyện Ngắn [...] – Chương 11

CHƯƠNG 11

Chu Tịch Bạch bỗng mở cửa. Lúc này tôi mới thấy, chỉ mặc mỗi chiếc quần trong.

Anh xách một thùng đá đổ vào trong bồn tắm. Phía trước bồn tắm còn dựng điện thoại.

Tôi vào màn hình, trên đó có một đề xuất tên [ thử thách nước đá ]

Người tham gia cần dùng một xô nước đá để phủ toàn thân, quay lại video rồi đăng lên mạng là . Tiếp theo sẽ tag tên ba người, gửi lời mời thử thách, nếu chấp nhận thì phải hoàn thành trong vòng 24h.

Đây là một hoạt từ thiện, mục đích là để giúp bệnh nhân ALS

*ALS là hội chứng xơ cứng teo cơ một bên.
Ngoài cái này, tôi còn thấy Chu Tịch Bạch đã soạn một bản thảo tỉ mỉ ghi chép lại quá trình tham gia thử thách và cảm nghĩ về việc nguyện viên.

Anh mà lại quyên góp hang năm cho quỹ tài trợ bệnh nhân ALS.

Tôi lập tức mặt mày hớn hở: “Chu Tịch Bạch cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi hả?”

“Lúc trước chỉ cần đến việc thiết lập hình tượng, liền nổi nóng.

Bây giờ nếm vị ngọt lưu lượng, cũng biết dùng hoạt công ích để nâng cao nhiệt độ rồi à?”

Chu Tịch Bạch thay đổi rồi, mà cũng giống như không hề thay đổi gì.

Hiểu việc lợi dụng lưu lượng cũng không phải là chuyện xấu.

Hơn nữa, vẫn nhớ lời mà tôi từng , tôi rất vui.

Chu Tịch Bạch đứng trong bồn tắm, đưa tay chuyển sang chế độ quay video, sau đó quay camera đối diện với chính mình.

Anh mở miệng mơ hồ mang theo chút mỉa mai:

“Em đúng, kiểu hoạt công ích này đăng vài video cũng không phải chuyện xấu.

Bây giờ tôi đã lấy giải ảnh đế, có thể mang lưu lượng, lúc này đăng lên là thời gian tốt nhất để xây dựng hình tượng.

Còn không phải do em dạy rất tốt sao”.

Lời này nghe thì như khen lại ám chỉ sự chế giễu, hết câu đôi mắt sáng lên.

“Anh bây giờ đã là ảnh đế, có lưu lượng, cũng kiếm rất nhiều tiền”.

“Em có vui không? Trà Trà”

Khó lắm mới có lúc không dùng cái kiểu âm dương quái khí chuyện với mình, tôi bỗng có chút không thích ứng .

Nhưng vấn đề này, tôi không biết phải trả lời như thế nào.

Tôi có vui vẻ không?

Tôi không biết.

Tôi chỉ biết rằng từng cơn đau từ phía sau đầu lần lượt truyền đến. Mỗi một lần cơn đau tới tôi có cảm giác như sắp nhớ ra một cái gì đó.

Chu Tịch Bạch nâng tay trút hết đá trong xô xuống.

Từ đầu tới chân của bị phủ trong nước đá, hai mắt nhắm nghiền, thật lâu sau vẫn không mở mắt.

Tôi mà bất giác hai răng như muốn đánh vào nhau.

“Anh Bạch, đừng tạo dáng nữa, không sợ bị cảm à?”

Chu Tịch Bạch cuối cùng cũng rời khỏi bồn tắm.

“Không sao, quen tắm nước lạnh rồi, đã sớm thích nghi rồi".

Hả?

Anh ấy bắt đầu tắm nước lạnh từ khi nào ?

Tại sao tôi không nhớ ấy có thoái quen này nhỉ?

Một hồi chuông từ cửa truyền đến cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Anh có đó không? Là em”

Ngoài cửa vang lên tiếng của một .

Giọng rụt rè, nhút nhát, có vẻ là còn khá nhỏ.

Tôi đưa ánh mắt như xem trò vui Chu Tịch Bạch.

Đi theo bên cạnh ba năm, kể từ lúc có kí ức tôi không hề thấy bên cạnh nào.

Hay là do ấy giấu quá tốt nhỉ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...