Có Câu Truyện Ngắn [...] – Chương 1

𝗖𝗵𝘂̛𝗼̛𝗻𝗴 𝟭

Hôm nay là lễ trao giải của Chu Tịch Bạch, cũng là tròn 3 năm tôi lơ lửng cạnh .

Chu Tịch Bạch hôm nay mang một thân tây trang thẳng tấp, vai rộng eo hẹp cùng kiểu tóc vuốt ngược ra sau, mày kiếm sắc bén, môi mím chặt.

Ánh mắt tôi từ từ di chuyển xuống dưới, chỉ có tôi biết rằng dưới bộ vest này là vòng eo và cơ bụng săn chắc mạnh mẽ, lúc vui vẻ hai bên thái dương sẽ hiện gân xanh nhàn nhạt.

Đặc biệt là chân của ấy so với sinh mệnh của tôi còn dài hơn.

Trong đầu tôi đột nhiên vang lên một tiếng “ dừng”, nhanh tay lau đi nước miếng nơi khóe môi.

Người đàn ông 1m88 Chu Tịch Bạch đứng trên sân khấu cuối cùng cũng có dáng vẻ của một đại minh tinh rồi.

Nhưng không hiểu sao khuôn mặt của chẳng hề có chút vui vẻ nào cả.

Con người này cũng thật kì lạ, mong ước đều thành hiện thực rồi còn giả vờ lạnh lùng.

Tôi bay lên vai , không kiên dè mà ngồi xuống.

Năm ấy khi gặp Chu Tịch Bạch tôi chỉ là bông hoa mới chớm nở trong vô số những người quản lí nghệ sĩ. Còn ấy là diễn viên tuyến 108 đóng vai thây ma mà thôi.

Chính tôi là người kéo từ vũng bùn đến đỉnh núi, và cũng kiêm luôn là của ấy.

Nếu không có tôi, sợ rằng đến cả đồ ăn cho chó Chu Tịch Bạch cũng không ăn .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...