Có Câu Chuyện Nào [...] – Chương 3

3

Chị dâu có lẽ sợ thai nhi trong bụng lớn quá nhanh sẽ khiến người ta nghi ngờ, nên ăn rất ít.

Mẹ tôi khuyên nhủ hết lời, còn mời cả mẹ của chị dâu đến.

Hai người thì thầm to nhỏ trong phòng cả buổi chiều, cho đến khi tôi tan về nhà, hai người mới ra khỏi phòng.

Thấy tôi về nhà, mẹ của Lâm Tuyết liền với mẹ tôi: "Thông gia, tôi có một đứa cháu trai vẫn chưa có , bà xem có thể giới thiệu cho Tiểu Đồng quen không? Chàng trai đó là người cực kỳ thật thà."

Tôi lập tức dừng tác trên tay, chưa đợi mẹ tôi mở miệng phản đối thì đã lên tiếng: "Con đã có trai rồi."

Nghe tôi đã có trai, mẹ tôi rất vui mừng, bảo tôi rảnh rỗi thì dẫn về nhà cho bà xem.

Tôi không thể từ chối, đành phải cuối tuần này .

Kết quả là chưa đến cuối tuần, ngày hôm sau, mẹ của Lâm Tuyết đã dẫn cháu trai của bà đến nhà tôi.

Lúc đó trong nhà chỉ có chị dâu đang tiếp đón họ, mẹ tôi và trai tôi đều không có nhà.

Tôi còn chưa kịp thay giày, đã bị mẹ của Lâm Tuyết kéo vào trong.

Tôi chàng trai đang ngồi trên ghế sofa trước mặt.

Bàn chân bốc mùi hôi thối đặt trên thảm, còn cọ xát bàn chân trái vào bàn chân phải một cách tùy tiện, tôi thậm chí có thể thấy da chết rơi vào trong thảm.

Có lẽ ra sự ghê tởm mà tôi đang cố kìm nén, ta nhe răng ra, để lộ hàm răng vàng ố do hút thuốc lá, mở miệng : "Xin lỗi nhé, chân tôi ngứa."

Đừng chân ngứa, đầu tôi cũng đang ngứa đây này.

Tôi quay người định bỏ đi, chị dâu chặn lại phía sau tôi.

"Tiểu Đồng, đây là họ của chị, gia đình ấy mở nhà máy, rất giàu có, em gả cho ấy là có phúc."

Có phúc cái con khỉ.

Mùi chua loét trong không khí đã xâm nhập vào khoang mũi của tôi, tôi không nhịn nôn ọe vài tiếng.

Chị dâu tôi với ánh mắt nghi ngờ, "Tiểu Đồng, em có thai à?

Hôi như , chị không ngửi thấy sao?

Tôi chẳng buồn giải thích với ta, ngôi nhà này không thể ở lại nữa, tôi phải rời khỏi đây.

Chị dâu bụng mang dạ chửa chặn tôi lại, họ của ta liền đứng dậy kéo tôi.

Tôi phản ứng lại bằng cách tát họ ta một cái, cảnh cáo ta đừng vào tôi.

Hành của tôi có lẽ đã chọc giận ta, ta ôm chầm lấy tôi, bắt đầu hôn tôi.

Cho dù tôi vùng vẫy thế nào, ta cũng không hề buông tay.

Tôi quát mắng Lâm Tuyết, ta đứng chắn ở phía trước, không hề nhúc nhích.

Tôi ngẩng đầu húc vào cằm người đàn ông, ta đau đớn buông tay.

Tôi vội vàng lăn từ trên ghế sofa xuống, may mà chưa thay giày, chạy thẳng ra khỏi nhà.

Ban đầu tôi muốn gọi điện thoại cho trai về chuyện tốt mà chị dâu đã , nghĩ đến kiếp trước, tôi chuẩn bị bấm số, cuối cùng vẫn không gọi.

Tôi quay sang gọi điện thoại báo cảnh sát.

Cảnh sát đến tìm hiểu hình, đưa bốn chúng tôi đến đồn cảnh sát.

Khi mẹ tôi và trai tôi đến, Lâm Tuyết đã ngất xỉu vài lần ở đồn cảnh sát.

Anh trai tôi đau lòng, không một lời nào liền tát tôi một cái, bị cảnh sát lập tức ngăn cản, cảnh cáo ta nếu còn thủ sẽ bắt giữ ta.

Mẹ tôi thì cứ khóc mãi, tôi thấy trai liên tục lời ngon ngọt với cảnh sát.

Chuyện này ta thế mà biết, với cảnh sát rằng chuyện nhà của mình, không cần phải phiền đến họ, ta sẽ đưa về nhà dạy dỗ.

Tôi biết trai tôi là đồ khốn, không ngờ lại khốn nạn đến .

Kiếp này, tôi chưa gì cả, ta vẫn giúp Lâm Tuyết hãm tôi.

Tôi lập tức cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy, tôi với cảnh sát rằng tôi nhất định phải kiện ta.

Cuối cùng, trai đến đồn cảnh sát đưa tôi về.

Trên đường đi, ấy lái xe, tôi ngồi ở ghế phụ, cố kìm nén sự lo lắng, ấy nghiêng đầu tôi, đưa tay phải ra sờ má tôi.

Tôi phản ứng lại bằng cách run rẩy một chút, nghiêng đầu ấy vài lần, nước mắt mới chảy xuống, lại không khóc thành tiếng.

Anh ấy im lặng suốt quãng đường, về đến nhà, tôi không quay đầu lại, chạy thẳng vào phòng tắm.

Tôi liên tục chà xát chỗ bị gã kia hôn, cứ như thể nơi đó đã bị ướp muối, dù dùng xà phòng, sữa tắm như thế nào, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi.

Tắm cả tiếng đồng hồ vẫn chưa ra, trai sợ tôi xảy ra chuyện, lo lắng gọi tên tôi ở ngoài cửa.

Tôi mở cửa, vừa khóc vừa ấy: "Anh ngửi xem, có còn mùi gì không?"

Anh ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi, "Thơm tho rồi, không có mùi gì cả."

Nước mắt rơi xuống khiến những xiềng xích trong tâm hồn mở ra, cảm tuôn trào, chỉ có sự giải tỏa khoảnh khắc này, gánh nặng mới dần dần buông bỏ.

Tôi với trai hãy kết hôn đi, tôi không muốn ở lại ngôi nhà đó thêm một giây phút nào nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...