8
Dù ở căn cứ loài người, ấy vẫn có thể thường xuyên ra ngoài tìm tôi.
Cô ấy bảo rằng phải mượn cớ đi tìm nhu yếu phẩm mới có thể ra ngoài chơi với tôi, nếu không mang chút đồ về thì lần sau sẽ không ra nữa.
Thế là tôi vừa “A ba A ba” cùng ấy, vừa giúp kiếm đồ.
Tiểu Á đầu óc cũng ổn, chỉ có điều chân hơi ngắn. Tôi là một thây ma rất có ý thức về thời gian.
Để nhanh chóng giúp ấy tìm đồ, tôi để ấy ngồi trên cổ mình.
Chân tôi dài, chạy nhanh.
Như ấy sẽ có thêm nhiều thời gian để chơi với tôi “A ba A ba.”
Nghĩ thôi cũng thấy phấn khích.
9
Sau đó, ấy không còn ngồi trên cổ tôi nữa.
Cô ấy bảo ngoài kia đầy lời đồn đại không hay ho gì.
Tôi hỏi có gì mà không hay.
Cô ấy bảo bên ngoài người ta đồn rằng chúng tôi kết hợp lại thành một thây ma biến dị đáng sợ.
Tôi im lặng hồi lâu.
Quả thật nghe không hay ho gì, cũng chẳng hợp với thẩm mỹ của tôi.
Nhưng rồi tôi vẫn không chịu nổi tốc độ đi bộ của ấy, nên đành bế ngồi trên cánh tay mình.
Tiểu Á nhỏ nhắn nhẹ nhàng, bế bằng một tay dễ như không.
Gặp rãnh, hẻm núi hay lúc ấy muốn trèo cây, tôi có thể ném ấy ra xa.
Được ném đi, ấy vui vẻ hét lên: “Yo hô hô, A ba A ba—”
Vì thế, tôi đã tập ném cầu theo quỹ đạo để ném chính xác.
Không hổ là tôi, vua thây ma A Tổ ham học hỏi, sau đó cứ ném là trúng.
10
Những ngày vui vẻ bên Tiểu Á không kéo dài lâu. Hình như quan điểm của chúng tôi có phần khác biệt.
Cô ấy hóa ra là một người ăn chay.
Điều này không chỉ có nghĩa là ấy không cắn người mà còn có nghĩa là ấy đứng về phía loài người.
Thật là hành của kẻ phản bội.
Tôi rất giận nên rời đi, lòng người khó đoán.
Tôi chuyển sang sào huyệt khác để ngủ, một nơi mà ấy không thể tìm thấy.
10
Lần gặp lại tiếp theo là ở địa bàn của Tiểu Vương, thây ma nhỏ.
Tiểu Vương là một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết. Cậu ấy có chút thông minh, nên muốn ra ngoài tự lập.
Cậu ấy ra hiệu cho tôi biết rằng khi còn sống đã từng có nỗi ám ảnh với nhà cửa.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội ở trong tòa nhà cao nhất rồi. Cậu ấy còn trở thành “chủ nhân” của tòa nhà nữa.
Nhưng không ngờ rằng cuộc sống yên bình ấy nhanh chóng bị đám người bên ngoài vỡ.
Mà ấy, cũng nằm trong đám người này.
11
Tiểu Vương bị loài người đánh cho tả tơi như tổ ong.
Tôi đến trễ một bước.
Cậu ấy chỉ còn một chút hơi thở cuối cùng, kéo tôi lại, khẽ rên: “A – Pa A Pa a –”
Tôi không hiểu, thân thể đã lâu không cảm của tôi bỗng cảm thấy đau thương và giận dữ.
Tiểu Vương đã chết.
Trước khi mất, cậu ấy đặt vào tay tôi cây gậy gặm thích nhất của mình.
Tôi có cảm giác như trời đất đổ sập xuống.
Người hiểu tôi trên thế gian này lại ít đi một người nữa, Tiểu Vương bị đám người đi cùng với ấy .
Người và thây ma vốn đối lập, hai phe khác nhau, tất sẽ có một trận chiến.
Tôi sẽ không tha cho bọn họ, một tên cũng không!
12
Từ đó, tôi không còn ngủ trưa nữa.
Tôi cho đám đàn em theo dõi mọi tĩnh từ căn cứ của loài người.
Còn tôi, lặng lẽ theo dõi căn cứ phía Tây, ấy từ căn cứ phía Tây, mỗi ngày đều trầm mặc.
Mỗi lần có tiếng đột ngột, đôi mắt ấy lại sáng lên, lần nào ánh sáng đó cũng vụt tắt.
Kỳ lạ, ấy đang mong chờ điều gì nhỉ.
13
Cơ hội nhanh chóng đến.
Căn cứ phía Tây có nội gián.
Thủ lĩnh của căn cứ phía Tây mất tích.
Ba căn cứ còn lại đều muốn chạy đến chia nhau lãnh địa.
Chiến tranh gần kề, tôi thừa cơ ra tay, khiến họ không kịp trở tay.
Khi tôi sắp chạm trán ba thủ lĩnh kia, người từ căn cứ phía Tây liền xuất hiện.
Tôi đã tha cho ba thủ lĩnh đó.
Cô ấy đứng trên thành lũy tôi.
Tôi cũng ấy.
Có một nỗi buồn không thể diễn tả, cuối cùng tôi vẫn mềm lòng, tha cho căn cứ phía Tây.
Vì đó là nơi mà ấy quý, Tiểu Vương đã mất, tôi chỉ còn lại mình ấy.
14
Tôi lại tiếp tục tấn công ba căn cứ còn lại.
Tôi không có chút cảm nào với những người đó, và luôn cần ai đó phải trả giá cho cái chết của Tiểu Vương. Tôi đã thề như .
Đội quân thây ma của tôi ngày càng hùng mạnh hơn. Sau khi đánh xong, tôi lại trở về gần căn cứ phía Tây để âm thầm quan sát.
Tôi thấy ấy đi cùng một người phụ nữ ra ngoài. Không biết bị thôi thúc bởi điều gì, tôi đi theo họ.
Cuối cùng, điểm đến của họ lại là tòa nhà nơi tôi từng thức tỉnh.
Nơi này lưu giữ vô số ký ức đau đớn của tôi.
Đau đớn, bất lực, yếu đuối.
Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt lạnh lùng của những kẻ mặc áo blouse trắng ngày đó.
Chúng đối xử với tôi như với một con chuột thí nghiệm.
Những cảm tiêu cực bùng nổ ngay khi tôi thấy nữ thực nghiệm viên trong tòa nhà!
16
Người thực nghiệm là một phụ nữ.
Cô ta có một chị hoặc em song sinh.
Chính hai người này đã tiến hành vô số thí nghiệm trên cơ thể tôi.
Những đau đớn ấy khiến tôi dù trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê cũng ghi nhớ rõ khuôn mặt của họ.
Tôi tiêm thuốc chứa virus thây ma vào cơ thể người thực nghiệm.
Nhìn ta co giật, đau đớn.
Tôi muốn ta tự mình trải qua tất cả những gì tôi đã chịu đựng.
Để rồi chết đi, phân hủy, thối rữa.
17
Khi biết rằng Tiểu Á có thể tiếp tục sống, tôi thấy vui mừng.
Thậm chí, tôi còn có một chút kỳ vọng về tương lai của chính mình.
Nhưng hy vọng ấy nhanh chóng bị dập tắt, tâm hồn tôi lại trở về sự bình lặng.
Chỉ còn lại nỗi buồn.
Tôi là một sản phẩm lỗi.
Một kẻ phân hủy chậm chạp hơn, sống thoi thóp trong góc tối.
Để Tiểu Á không phải buồn, tôi đã tặng ấy một con mèo rồi rời đi.
Tôi ghét những cuộc chia ly.
Cảm giác đau đớn không thể diễn tả thành lời.
18
Trong thời kỳ hỗn loạn tại các căn cứ, những thây ma mới có thuốc giải.
Họ có thể sống ở trạng thái bán thây ma.
Điều này giúp loài người dễ dàng tìm kiếm vật tư hơn.
Chúng tôi không tấn công những người trong trạng thái bán thây ma, những người này như một vùng đệm giữa thây ma và loài người.
Số lượng thây ma từ từ giảm đi.
Sự phân hủy khiến chúng tôi dần mất khả năng di chuyển.
Người ta rằng não bộ là nơi cuối cùng của thây ma ngừng hoạt , vì tôi có thể cảm nhận rõ sự thay đổi của cơ thể mình.
Cảm giác chết đi, phân hủy, thối rữa.
19
Một năm nữa trôi qua.
Tôi vẫn chưa hoàn toàn phân hủy.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của Tiểu Á.
Cô ấy đã đến siêu thị cũ nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu.
Tôi cũng ở đó.
Trùng hợp thật nhỉ.
Nhưng thực ra là tôi đã theo dõi ấy đến đây.
Cô đứng ở cửa lớn tiếng gọi: “A ba ba ba ——”
Chỉ toàn là tiếng vọng lại.
Tôi nhanh chóng trèo lên tầng hai, rồi giả vờ vừa mới bị đánh thức, đi xuống.
Trong mắt ấy là một niềm vui ngập tràn.
Cô ấy vẫy vẫy quả đỏ lớn trong tay về phía tôi.
19
Cô ấy cao thêm chút nữa, hình như cũng nặng hơn chút ít. Ngồi trên tay tôi giờ không còn nhẹ như trước nữa.
Có lẽ cũng bởi mùi hương của ấy ngày càng quyến rũ, cánh tay tôi khi ôm ấy không còn vững chãi như xưa.
Mùi đồng loại từ ấy nhạt dần, thay vào đó là hương thơm như thức ăn vương vấn.
Cô đặt quả đỏ lớn vào miệng tôi, bảo rằng đó là bánh sinh nhật đặc biệt chuẩn bị cho tôi.
Tôi cắn quả, nước ngọt chảy xuống cổ họng, thực ra vị cũng không tệ lắm.
“Chảy ra kìa.”
Cô nhẹ nhàng lau vết nước, ngón tay lướt từ khóe môi xuống cổ.
Cảm giác khao khát khó chịu từ lâu lại dâng lên.
Tôi cúi đầu, không kiềm chế mà cắn nhẹ lên ngón tay .
Cô khanh khách.
Một tay khác vuốt rối tóc tôi: “A Tổ, nhột quá, mau thả ra nào.”
Không thả.
Không muốn thả.
Cô bóp nhẹ hai má tôi, tôi buộc phải nhả ngón tay ra, miệng lại bị nhét vào một chiếc gậy mài răng.
Cô vui vẻ: “Gậy mài răng của Tiểu Vương rất tốt đấy, cả lũ bán thây ma trong căn cứ đều dùng cái này để mài răng.”
Tôi nhổ gậy mài răng ra, nhổ một tiếng.
Xem ra trí thông minh của đám bán thây ma ở căn cứ cũng không khác Tiểu Vương là bao.
Bạn thấy sao?