Không phải mẹ đã đi nước ngoài để chữa bệnh với ba rồi sao?
Thực ra, hai nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh Hứa Văn Châu không phải ai khác mà chính là ba mẹ Hứa.
Tôi nhanh chóng bước đến, vẻ mặt ngượng ngùng hai người họ:
"Ba mẹ, ba mẹ trở về khi nào ?"
Cặp vợ chồng già lúc này lúng túng không nên lời.
Hứa Văn Châu không thể không ra sự thật:
“Thực ra họ chưa từng rời đi."
Chỉ một câu ngắn gọn đó suýt nữa khiến tôi "cháy chip".
Nghĩ lại căn phòng bệnh quen thuộc trong biệt thự cũ, chiếc mặt nạ oxy, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Hoá ra họ chưa bao giờ rời đi, tôi lại không muốn họ thất vọng.
Hứa Văn Châu chưa bao giờ tôi.
12
Tôi kiên trì quay về biệt thự cũ, hàng ngày chăm chỉ tập thể dục.
Đôi khi mẹ Hứa sẽ cầu Hứa Văn Châu đồng hành tập luyện cùng tôi.
Nhưng luôn cố ý duy trì khoảng cách.
Những bài tập đơn giản như hỗ trợ cúi người, cứ như muốn tránh xa tôi tám thước.
"Em tự là , không cần phải ở đây."
"Em..."
Không chờ xong, tôi đã đeo tai nghe và chỉnh âm lượng lên to nhất.
Một lúc lâu sau, rời đi.
Buổi tối, mẹ Hứa mang yến sào đến gõ cửa phòng tôi:
"Con dâu, hai đứa đang giận nhau à?"
Giận nhau? Đó là gì người nhau mới , tôi với tính là cái gì chứ?
Tôi đặt chiếc muỗng xuống và mỉm :
"Không, mẹ ạ, chỉ là con không quen với bài tập thôi."
Mẹ Hứa thở dài, không gì thêm.
Tôi nằm trên giường suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, trằn trọc không ngủ .
Không thể phủ nhận, tôi có lẽ đang mơ mộng về điều không thực.
Dù sao, ấy vẫn không thuộc về mình, và mình cũng không nên sống trong ảo tưởng nữa.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy bụng đau dữ dội.
"Hứa Văn Châu..."
Tôi nhớ ra, mình đã đến biệt thự cũ và không có ở đây.
Buổi tối đã dành nửa giờ để chuyện với cha Hứa rồi vội vàng rời khỏi nhà.
Cơn đau từ bụng dưới càng lúc càng tăng lên, tôi không dám chậm trễ, quyết định không quan tâm đến vẻ lộn xộn của mình, gõ cửa phòng cha mẹ Hứa:.
"Mẹ ơi, con nghĩ mình sắp sinh rồi."
Trên xe cứu thương, không thấy bóng dáng của đâu.
Khắp nơi tôi quá, không thấy Hứa Văn Châu.
Tôi cảm thấy choáng váng.
"Con dâu à, đừng ngủ nha, Văn Châu sắp tới đây rồi."
Giọng nghẹn ngào của mẹ Hứa vẫn vang vọng.
Trong căn phòng bệnh trắng muốt, máy móc vẫn hoạt không ngừng.
Sau khi thoát khỏi lưỡi hái tử thần, tôi an toàn sinh ra đứa bé.
Mẹ Hứa mỉm đứa bé:
"Con dâu à, con xem này, thằng bé giống Văn Châu lắm."
Đúng là có nét giống, từ đôi mắt đến dáng vẻ.
"Nhìn kìa, thằng bé rồi, cái lúm đồng tiền nhỏ đó giống hệt con đấy."
"Vâng."
Hứa Văn Châu vẫn chưa đến.
Cho đến khi tôi xuất viện, chỉ tới thăm đúng ba lần.
Trong lúc đó, tôi không ngừng nghe thấy tin tức bên ngoài về .
13
"Tổng giám đốc Hứa Văn Châu của tập đoàn Hứa thị có cuộc gặp với nữ minh tinh hàng đầu Trần Phỉ Phỉ vào ban đêm, nghi vấn ‘chuyện tốt’ sắp xảy ra!"
Mở điện thoại ra, thông báo tràn ngập màn hình.
Hoá ra, ngày tôi sinh con, đã vội vã chạy đi gặp người trong lòng mình.
Hình ảnh của hai người, một chàng trai lịch lãm và một xinh đẹp, thật sự rất xứng đôi, tôi nghĩ mình nên rời đi.
Tôi lập tức cầm theo bản thỏa thuận ly hôn và nhấn chuông cửa nhà Hứa Văn Châu.
Thực ra, tôi có thể mở khóa bằng dấu vân tay, tôi không muốn .
"Ha, vừa nhắc tào tháo thì tào tháo tới liền."
Người phụ nữ với thân hình nóng bỏng, gương mặt xinh đẹp, khuôn mặt quen thuộc đó đã khiến tôi bị sốc.
Thậm chí ấy còn đưa ta về nhà!
Tôi chỉ yên lặng họ hai giây, sau đó thờ ơ bước vào nhà.
Bạn thấy sao?