Trước đây, khi tôi việc ở phòng tài chính, hầu như không có cơ hội tiếp với Hứa Văn Châu chứ đừng đến việc xuất hiện trong văn phòng của .
Bây giờ, nhờ vào trong bụng đang mang "bảo bối" của nhà họ Hứa, tôi đã đến văn phòng vị trí tầng cao nhất này, một nơi cả đời người khó có thể mơ tới.
Trong khi Hứa Văn Châu tập trung việc, qua một hồi ngạc nhiên tôi ngồi trên sofa buồn chán không biết gì.
May mắn thay, trợ lý Trần tiến vào, mang theo tài liệu và cà phê.
"Chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ cho bà bầu và sữa cho ấy."
"Vâng, tổng giám đốc Hứa."
Sau khi ăn no uống đủ, tôi bắt đầu buồn ngủ.
"Có giường trong phòng bên cạnh."
Tôi tìm cớ ra ngoài dạo chơi, từ chối lời đề nghị đó.
Người ta đàn ông lúc tập trung việc là lúc đẹp trai nhất.
Tôi sợ nếu còn ở lại đây lâu hơn, thì bản thân sẽ chìm đắm vào đó không thể thoát ra .
Dạo gần đây, khoảng cách an toàn giữa tôi và Hứa Văn Châu dường như đang lung lay.
Cơ cấu công ty đã thay đổi rất nhiều, mất nửa ngày mới đi dạo qua khu vực phòng trà, tôi chuẩn bị đi vào thì nghe thấy.
"Sao Tống Noãn vẫn còn mặt mũi đến công ty chứ?"
"Chắc chắn là ta đang hy vọng dựa vào đứa trẻ để thăng tiến, trở thành phu nhân tổng giám đốc chứ sao nữa?"
"Xì, chỉ bằng ta? Mơ cũng đừng mơ, mọi người đều biết Tổng giám đốc Hứa thực sự quan tâm đến ai mà."
"Ha ha ha!"
...
Nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc bên trong, tôi bất chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Hóa ra người trong công ty đều nghĩ về tôi như , chẳng trách Hứa Văn Châu không đoái hoài đến mình.
Tôi muốn chạy trốn.
"Vợ à, hóa ra em ở đây."
Giọng của Hứa Văn Châu không lớn, đủ để mọi người xung quanh nghe rõ.
Anh không quan tâm đến sắc mặt thay đổi của đám người đang xem kịch kia, thản nhiên vòng tay ôm lấy tôi và dẫn tôi rời khỏi công ty.
"Cảm ơn !"
Cảm ơn vì mặt mũi của đứa bé, giúp tôi giữ thể diện.
"Không có gì."
11
"Ngày dự sinh còn khoảng hai tuần nữa, thời gian này không nên việc quá sức, cũng nên thực hiện một số bài tập thể dục phù hợp."
Rõ ràng là bác sĩ đã rằng không phải tất cả các loại vận đều không tốt.
Vậy là do tôi ngồi đọc sách quá lâu sao?
Tôi cảm thấy bối rối và ngẩng đầu lên, vừa lúc gặp ánh mắt hoài nghi của Hứa Văn Châu, tôi sợ hãi vội vàng cúi đầu xuống.
"Cảm ơn bác sĩ."
Tôi như kẻ điều gì sai, nắm chặt dây túi và theo sau Hứa Văn Châu, chờ đợi hỏi han.
"Từ ngày mai em bắt đầu tham gia lớp yoga cho bà bầu nhé!"
"!???"
Tôi không dám phàn nàn.
"Vâng."
"Bây giờ chúng ta đến cửa hàng mẹ và bé một chuyến."
Còn mua sắm nữa sao?
Bời vì, dù chưa biết giới tính của đứa bé, mẹ Hứa đã chuẩn bị đủ quần áo cho bé đến khi một tuổi từ lâu rồi.
Quả nhiên là truyền thống gia đình ba đời con một! Mọi người đều rất quan tâm, trừ Hứa Văn Châu ra.
Nhưng bóng dáng thành thạo chọn quần áo trong cửa hàng mẹ và bé, tôi cảm thấy huyết thống quả nhiên kỳ diệu.
Khoan, tay Hứa Văn Châu đang cầm một thứ...
"Tống Noãn, vào thử cái này xem!"
Trong cửa hàng, mọi ánh mắt đều tập trung vào tôi, tôi cảm thấy xấu hổi tới mức giật lấy bộ đồ lót từ tay và chui vào phòng thử đồ.
Phải công nhận là có con mắt thẩm mỹ tốt, màu kem rất hợp với tôi, cũng rất vừa vặn.
Thậm chí... còn là kích cỡ mà tôi thường mặc.
"Chọn bộ này đi."
Hứa Văn Châu cầm quần áo chuẩn bị rời đi.
Đúng , chọn quần áo, cuối cùng người trả tiền lại là tôi.
"Dùng thẻ này đi."
"Xin chào, hóa đơn của đã thanh toán."
Tôi quanh cửa hàng, nhỏ giọng hỏi người đàn ông: “Ai ?”
"Ông bà ấy tự dưng là cha mẹ của ?"
Mẹ? Một từ ngữ vừa xa lạ vừa thân thiết.
Tôi chưa bao giờ gặp mẹ đẻ của mình, vì bà đã qua đời khi sinh ra tôi trong một ca đẻ khó khăn.
Tôi cũng chưa bao giờ kêu một tiếng “mẹ”, cho đến khi cưới Hứa Văn Châu và gặp mẹ Hứa.
Bạn thấy sao?