Dĩ nhiên, trong khoảng thời gian này, tôi cũng không rảnh rỗi.
Tôi dành phần lớn thời gian rảnh để chuẩn bị cho kỳ thi CPA.
Trước đây, tôi luôn muốn thử sức tham gia cuộc thi này, do áp lực học tập và công việc, cùng với việc học và thi cùng một lúc, thực sự không có đủ thời gian và sức khỏe.
Bây giờ khi có thời gian rảnh, tôi quyết định không bỏ lỡ cơ hội và bắt đầu nắm bắt lại những điều đã bỏ lỡ.
Dù sao, sau khi sinh con, tôi sẽ phải đối mặt với việc ly hôn với Hứa Văn Châu và rời khỏi nhà họ Hứa.
Mẹ Hứa tỏ ra rất hài lòng: "Vậy thì tốt."
"Phải đấy, còn quần áo và những thứ khác, con cứ để đó cho Văn Châu giặt."
Sự quan tâm bất ngờ khiến tôi cảm thấy hơi bối rối.
Tôi quay đầu quần áo đang phơi.
Từ góc độ đó, chiếc quần... dường như là quần lót của Hứa Văn Châu!
Má tôi nóng bừng, bởi vì là tôi đã giặt nó.
Chúng tôi vốn dĩ có một thỏa hiệp ngầm là mỗi người tự giặt đồ của mình.
Nhưng hôm trước, do cả hai bộ ngủ đều màu đen, tôi không ý và đã giặt chúng.
Không ngờ tới!
Dưới giá phơi đồ, cảm giác xấu hổ bao trùm tôi từ đầu đến chân.
Mất một hồi tôi mới bình tĩnh trở lại.
Buổi tối, Hứa Văn Châu chiếc quần lót đang bay phất phơ trong gió, với vẻ mặt đắc ý, đã một câu giỡn:
"Thế nào? Em có hài lòng với kích thước này không?"
Tôi suýt nữa đã "ngất" ngay tại chỗ.
Những ngày sau đó, tôi cố gắng tránh mặt , chỉ sợ lại nhớ đến cảnh tượng đó.
Tôi cố gắng gượng và chuyển đề tài.
"Ba mẹ, khi nào ba mẹ dự định trở về...?"
"Ể... Ể..."
Hình ảnh đột nhiên đứng yên.
"Ba ….mẹ?"
Chẳng lẽ tín hiệu không tốt? Tôi đi khắp nơi trong nhà tìm tín hiệu, suýt chút nữa va vào Hứa Văn Châu.
9
"Coi chừng."
Anh đưa tay ra đỡ tôi, tay kia thì chắn trước góc tủ giày, ánh mắt đầy lo lắng.
Sau đó, đột nhiên bật :
“Phụt... ha ha..."
Anh ấy đang ? Tôi đơ ra trong giây lát.
Tư thế như đang ôm nhau kéo dài khoảng ba giây trước khi tôi tỉnh táo trở lại và lui ra khỏi vòng tay của Hứa Văn Châu.
Ngay sau đó, thu hồi biểu vừa nãy, ho khan một tiếng:
"Đừng chạy nhảy lung tung trong nhà."
"Vâng!"
Anh lướt nhanh vào bếp, tôi nhanh chóng nhặt lên chiếc điện thoại đã bị cúp trên sàn, cảm nhận trái tim đập "thình thịch" và vội vã trốn lên lầu.
Làm sao bây giờ, sao bây giờ?
Anh ấy có nghe thấy gì không?
Thực tế chứng minh, tôi đã suy nghĩ quá nhiều.
Bữa tối, lại trở về với vẻ ngoài lạnh lùng và xa cách như mọi khi.
Tôi chủ bắt đầu cuộc trò chuyện:
"Vừa nãy mẹ gọi video cho em, ba khá hơn rồi, có vẻ như lần điều trị này rất hiệu quả."
"Còn có thể không hiệu quả sao?"
Hứa Văn Châu lẩm bẩm.
"Hả?"
"Ngày mai mấy giờ em đi khám ?"
Anh chuyển đề tài.
"Lần này khám vào lúc 2 giờ rưỡi chiều."
Hứa Văn Châu lướt qua chiếc máy tính bảng của mình, trên đó chứa đầy lịch trình dày đặc.
Tôi : "Ngày mai nếu bận, em có thể tự đi mà."
Anh không trả lời, mà gọi điện cho trợ lý của mình, cầu kết thúc cuộc họp sớm hơn hai giờ.
"Đi , thời gian vừa kịp."
Dưới bàn, tôi lén lút vuốt ve bụng tròn của mình, trong lòng thầm với đứa bé.
"Con , dù ba không mẹ, ba rất con."
10
9 giờ 30 sáng hôm sau, tôi ngồi trong văn phòng rộng lớn của Hứa Văn Châu, cảm thấy hơi lạc lõng.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ Hứa Văn Châu sắp xếp thời gian một cách linh hoạt như , thâm chí ấy đã dẫn tôi đến nơi việc của mình.
Chỉ khi thực sự đến nơi, tôi mới nhận ra văn phòng của thật sự rất lớn – rộng rãi, sáng sủa và thoải mái.
Bạn thấy sao?