6
Phòng lạ khiến tôi hơi bối rối.
Khi tôi thu dọn xong xuôi và xuống lầu, cảnh tượng trước mắt khiến tôi ngỡ ngàng.
Phòng khách lúc này giống như một trung tâm tiếp nhận.
Hàng loạt túi lớn và túi nhỏ nằm rải rác khắp phòng khách, chứa đựng những thứ thường sử dụng ở nhà họ Hứa.
Trước cửa sổ lớn, Hứa Văn Châu đang quay lưng chuyện điện thoại, giọng có vẻ bất đắc dĩ.
"Con cầu xin hai vị tổ tông, đừng như nữa!”
Tiếng trong điện thoại rất lớn.
Không khó để đoán ra giọng đó thuộc về mẹ Hứa, tức là mẹ chồng trên danh nghĩa của tôi.
Anh ấy đã gì ?
Bởi vì trong bất kỳ huống nào, Hứa Văn Châu luôn lạnh lùng, chỉ có một vài ngoại lệ.
Một người ở trong bức ảnh chụp năm ngoái, người còn lại chính là mẹ Hứa.
Tôi không dám tiến lên, chần chừ đứng ở góc phòng khách chờ .
"Con thực sự không thể, hơn nữa…”
"Chiều nay con sẽ đưa ấy về."
“...”
“Cái gì?"
Mỗi câu của Hứa Văn Châu đều mang ý từ chối, khiến tôi cảm thấy mình càng lúc càng thừa thãi.
Thậm chí cả việc đứng ở góc phòng khách cũng khiến cảm thấy khó chịu.
Trong lòng tôi chua xót.
"Vậy... thì tôi sẽ không phiền Hứa nữa, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ."
Bất ngờ một tiếng khóc nghẹn ngào vang lên khiến tôi giật mình, cũng Hứa Văn Châu ý.
Anh nắm chặt điện thoại, quay lại thẳng vào tôi, một lúc lâu sau mới cúp máy.
"Em định gì ?"
Giọng điệu lạnh lùng, có vẻ trách móc, khiến tôi không hiểu ý của .
Tôi không gì, quyết định gọi lại cho mẹ Hứa để giải thích hình, dự định chiều nay sẽ trở về biệt thự cũ.
"Con dâu à, mẹ xin lỗi đã rắc rối cho con. Mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá, tối qua ba con đột nhiên xảy ra biến chứng, chúng ta phải bay đến nước M ngay trong đêm."
Trái tim tôi căng thẳng, ngày hôm qua trước khi ra khỏi nhà, bác sĩ đã không có vấn đề gì lớn, sao bây giờ...
Dẫu biết rằng cuộc sống luôn đầy rẫy bất ngờ.
Nhưng ba tôi từng là một người khỏe mạnh, sao lại đột nhiên ngất đi.
Cha Hứa và Mẹ Hứa luôn đối xử với tôi rất tốt, tôi rất trân trọng cuộc sống hiện tại.
Tôi lo lắng hỏi: "Mẹ ơi, ba có sao không ạ?"
Mẹ Hứa khóc không thể nên lời.
Tôi lo lắng đến mức nhảy dựng lên: "Mẹ ơi?"
Bà hít một hơi dài, từ tốn : "Tình trạng của ông ấy tạm thời ổn định, bác sĩ bảo cần phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm một thời gian."
"Vậy tối nay con sẽ tới thăm mẹ …"
Tôi bị ngắt lời.
"Con dâu à, hiện tại con đang mang thai, không nên đi lại nhiều, con cứ yên tâm ở lại với Văn Châu. Khi hình của ba con tốt lên, mẹ sẽ gọi video cho con."
Tôi quay lại Hứa Văn Châu đang ngồi trên sofa, thấy cúi đầu, cau mày. Tôi biết đang suy nghĩ gì và chỉ cảm thấy khó xử.
"Mẹ ơi, không..."
"Con dâu à, mẹ không còn nhiều thời gian nữa, mọi chuyện mẹ đã sắp xếp với Văn Châu rồi."
Mẹ Hứa nâng cao giọng, sau đó nhanh chóng trở lại giọng nghẹn ngào.
"Ngày mai ba con có cuộc kiểm tra lớn, ngày kia mẹ sẽ gọi lại cho con!"
"Tút tút..."
Cuộc gọi kết thúc, tôi ánh mắt của người đàn ông cũng đang chăm mình, cảm thấy càng thêm lúng túng.
Đã xảy ra chuyện gì !
Và như , tôi trở thành khách không mời mà đến trong nhà của Hứa Văn Châu, trong khi mỗi đêm đều ở trong phòng việc.
Suốt tuần đó, tôi không nhận cuộc gọi hay video nào từ mẹ Hứa.
Đến ngày thứ tám, tôi không thể ngồi yên nữa và chủ gọi lại.
Thì nghe thông báo:
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng..."
"???"
Bạn thấy sao?