Có Bầu Với Sếp [...] – Chương 3

Giọng điệu của không lộ ra cảm , qua vẻ mặt căng thẳng có thể thấy không vui.

Dẫu sao, ai cũng sẽ không vui khi thấy món ăn mình chuẩn bị công phu bị từ chối, đặc biệt là một người như Hứa Văn Châu.

"Em …không sao, em sẽ ăn."

Tôi cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, cắt một miếng nhỏ và cho vào miệng.

Vừa mới nếm thử một chút, tôi đã vội vã chạy vào phòng vệ sinh, nôn mửa không ngừng.

"Tống Noãn, em không sao chứ?"

Anh đứng ngoài cửa lo lắng gõ mạnh.

Nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của mình trong gương, tôi cảm thấy vô cùng bối rối:

"Em không sao… Ọe…"

Ngay lập tức, Hứa Văn Châu đột ngột mở cửa bước vào.

Anh sững sờ, sau đó cau mày hỏi tôi.

"Em có sao không? Có cảm thấy đau ở bụng không?"

Anh ấy đã thấy mọi thứ! Tôi vội vã vàng mở vòi nước, lại vô mở nhầm vòi hoa sen, nước lạnh bắn thẳng vào mặt.

Lạnh buốt, ướt át.

"Á! Hứa Văn Châu, thế nào để tắt cái này?"

Trong khi đang mò mẫm, nước đã ngừng chảy.

Là Hứa Văn Châu đã tắt nó đi.

5

"Tách!"

Ánh sáng ấm áp trong phòng tắm bật lên, cảm giác lạnh giá xung quanh cơ thể lập tức xua tan.

"Đây… em lau đi."

Nhìn đôi tay đầy gân guốc trước mặt đưa chiếc khăn màu xám qua, tôi ngẩng đầu lên và thấy Hứa Văn Châu đang xoay lưng về phía mình.

"Cảm ơn ."

Nhận lấy chiếc khăn tắm, tôi cúi đầu và trong giây lát, cảm giác bối rối ban đầu lập tức chuyển sang xấu hổ.

Chiếc váy trắng của tôi trở nên trong suốt sau khi gặp nước, còn dính chặt vào cơ thể.

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, vội vàng kéo chiếc khăn quấn quanh mình.

Chiếc khăn...Sạch sẽ, chỉ thôi đã biết là của Hứa Văn Châu.

Thậm chí còn có cả mùi nước giặt từ quần áo .

Khuôn mặt tôi nóng hơn, vành tai cũng đỏ lên:

"Cảm ơn , xin hỏi có máy sấy tóc không, em muốn..."

Không có quần áo khô để thay và cũng không thể cứ mặc đồ ướt như .

Mượn của Hứa Văn Châu sao?

Không , chuyện đó có vẻ quá mức thân mật.

Sau khi cân nhắc, tôi quyết định mượn máy sấy tóc để giải quyết tạm thời.

Anh khựng lại một chút, chỉ ba chữ "đợi một lát" rồi bước ra ngoài.

Tôi không biết có vui không, hay vẫn còn tức giận, cũng không biết sẽ nghĩ gì về sự cố vừa rồi... Bây giờ tôi không muốn quan tâm nữa.

Tôi bắt đầu sử dụng khăn để lau khô tóc và quần áo, thì đột nhiên cửa bị gõ.

"Mở cửa."

Tôi cuốn chặt chiếc khăn và mở một khe hở nhỏ, thấy bộ ngủ màu đen trên tay , khuôn mặt tôi vừa mới hạ nhiệt lại bắt đầu nóng lên.

"Đây..."

"Cơ thể em đặc biệt, không nên mặc đồ ướt, sấy khô cũng không phải là giải pháp."

Hứa Văn Châu không cho tôi cơ hội phản đối.

Tôi cúi cái bụng tròn của mình, :

"Em thật là may mắn, hưởng phúc từ ."

Bộ đồ ngủ của mặc lên người tôi, trông giống như một đứa trẻ mặc trộm quần áo người lớn .

Dù trông có vẻ buồn !

Nhưng nó thật sự rất ấm áp và thoải mái.

Thoải mái đến mức, tôi còn mặc đồ ngủ của Hứa Văn Châu và chiếm luôn giường của .

Còn , với chiều cao 188cm, đành phải chịu đựng ngủ trên ghế sofa, co ro cả đêm.

Anh đã : "Nhà họ Hứa, không có thói quen để phụ nữ ngủ trên sofa."

Dù tôi là người khó ngủ khi lạ giường, thức dậy sớm khi trời còn tối, thật ngạc nhiên, đêm đó tôi đã ngủ một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau, tôi bị tiếng ồn ào từ dưới lầu đánh thức.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...