"Trần Uy, thật nhé." Tôi ấy nghiêm túc : "Khi ở bên cạnh , tôi thật sự không vui."
Giang Lộ nghe thấy lời tôi, nhíu mày: "Lâm Tuệ, ấy đã cầu xin chị như rồi, sao chị vẫn không chịu nhận lời?"
Cơn giận trong tôi bùng lên như lửa.
"Việc của tôi và Trần Uy, sao cứ xen vào ? À, suýt nữa thì quên, chính vì tôi thấy hai người nằm chung giường mà tôi quyết định chia tay ta, ra thì chuyện này cũng liên quan đến đấy."
Tôi không buồn kiên nhẫn nữa, tiếp tục chế giễu: "Trần Uy, cầu xin quay lại với tôi mà còn mang ấy theo, hai người thật sự tứ quá nhỉ, tôi không muốn bóng đèn đâu, chúc hai người hạnh phúc lâu dài."
"Tuệ Tuệ, em đừng nữa, bọn là cả nhóm cùng đi mà..."
Chưa xong, Trần Uy đột nhiên dừng lại, ánh mắt ấy đờ ra. Hình Nhiên đã trở lại đứng bên cạnh tôi.
"Hai người... cùng đến sao?" Trần Uy hỏi.
Tôi không trả lời, chỉ nghe Hình Nhiên lười biếng : "Cháu trai, dù là cháu, cũng không thể quấy rối nhân viên của tôi."
9
Sau khi triển lãm kết thúc, Hình Nhiên lại mời tôi đến nhà tham gia một buổi tiệc.
Ban đầu tôi hơi nghi ngờ, cảm thấy hành của vượt quá giới hạn giữa ông chủ và nhân viên.
Nhưng Hình Nhiên Luna cũng sẽ đến, là tôi không ngần ngại đồng ý.
Trong thời gian này, tôi đã tìm hiểu khá rõ về các mối quan hệ trong bảo tàng.
Luna là người đẹp nhất trong công ty, đã thầm Hình Nhiên nhiều năm chỉ dừng lại ở đó.
Hình Nhiên giàu có, đẹp trai, có vô số người thích ấy, Luna không phải là người đặc biệt nhất trong số đó.
Cô ấy chỉ có thể giữ cảm đó trong lòng, biến nó thành lực việc, dẫn dắt chúng tôi thêm giờ trong bộ phận triển lãm.
Chủ đề buổi tiệc là mừng tân gia, đúng , ông chủ Hình Nhiên mới chuyển nhà, một căn biệt thự nhỏ một tầng, có vườn và bể bơi, đúng kiểu ngôi nhà tôi mơ ước.
Nhiều đồng nghiệp trong bảo tàng đã đến tôi không ngờ Trần Uy và Giang Lộ cũng có mặt. Trần Uy là họ hàng của Hình Nhiên, tôi có thể hiểu, Giang Lộ thì sao?
Tôi chuẩn bị tâm trạng thoải mái để ăn uống thoả thích ở nhà ông chủ bây không còn vui nữa.
Tôi cầm ly nước nước trái cây, ngồi trên sofa mà lòng nặng trĩu.
"Tôi không biết ấy sẽ đến."
Giọng trầm thấp của Hình Nhiên kéo tôi trở lại hiện tại.
Anh không biết từ khi nào đã ngồi xuống bên cạnh tôi, vẻ mặt nghiêm túc : "Trần Uy muốn đến, tôi không thể từ chối, tôi không biết trong số bè cậu ấy lại có Giang Lộ."
"Không sao, không sao."
"Tôi chỉ gặp Giang Lộ vài lần thôi, lúc Trần Uy còn đi học, không quen lắm."
"Ồ, ồ."
"Tôi tuyệt đối không mời ấy."
"Tôi tin ."
Nói xong, tôi hơi ngạc nhiên.
Tại sao lại giải thích chuyện này với tôi? Anh mời ai cũng là quyền của , chẳng có lý do gì phải giải thích cho tôi...
Hình Nhiên tiếp tục : "Ban đầu tôi định đuổi ấy đi, vì sẽ đến, tôi sợ không vui bè đều như không hay, tôi chỉ muốn hỏi có ý kiến gì không."
"Ý tôi á?"
"Ừ, nếu không muốn gặp ấy, tôi sẽ mời ấy ra ngoài ngay bây giờ."
"Không cần, dù sao ấy cũng đã đến rồi."
Tôi tỏ ra rộng lượng, thực ra trong lòng đang nghĩ: "Lâm Tuệ, mày giỏi quá rồi! Mày có thể điều khiển khách của ông chủ rồi!"
Thực tế, tôi và Giang Lộ chẳng có gì để với nhau suốt cả bữa tiếc.
Bạn thấy sao?