Lúc này, Giang Lộ cũng tỉnh dậy, ngượng ngùng : "Chị, đừng giận, giữa em và ấy thật sự không có gì xảy ra đâu..."
Tôi không muốn nghe, quá ghê tởm.
Tôi : "Trần Uy, chúng ta chia tay đi."
Trần Uy không thể tin nổi: "Em muốn chia tay? Không , không đồng ý!"
"Chia tay chỉ cần một người quyết định thôi, Trần Uy, thật bẩn thỉu, tôi không cần nữa."
Giang Lộ kéo chăn của tôi lên, từ bên cạnh lời mỉa mai: "Không đến nỗi thế chứ? Chị, chỉ vì chuyện này mà chia tay à? Chị cũng nhạy cảm quá rồi, trước giờ bọn em đều thế mà..."
"Im miệng! Ở đây không có chỗ cho !"
Giang Lộ bị tôi dọa sợ.
Trần Uy : "Tuệ Tuệ, đừng ầm lên nữa, để giải thích với em..."
"Đừng giải thích nữa, tôi không muốn nghe, tôi mệt rồi, Trần Uy, cút đi."
Chắc chắn Trần Uy chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ chia tay như , ấy tức giận đến mức mất kiểm soát, buột miệng :
"Lâm Tuệ, em có quyền gì mà chia tay ? Không có , em đã c.h.ế.t từ lâu rồi!"
Tôi không thể tin vào tai mình.
Khoảnh khắc này, cuối cùng tôi cũng chắc chắn rằng, lớp kính màu thánh thiện mà tôi gắn lên Trần Uy, bây giờ đã hoàn toàn vỡ nát.
8
Quyết định chia tay của tôi rất kiên quyết, có lẽ bởi vì tôi đã thất vọng quá nhiều lần rồi.
Tôi chuyển ra khỏi căn nhà đó, chỉ giữ lại những thứ mà Trần Uy đã tặng tôi trong suốt mấy năm qua, còn lại đều không mang theo.
Tôi kể cho thân về chuyện này, ấy phải chúc mừng tôi, vì thực ra từ lâu ấy đã không đánh giá cao mối quan hệ của chúng tôi.
Cô ấy tôi đã nhầm tưởng lòng biết ơn là , từ lúc bắt đầu, mối quan hệ với Trần Uy đã không công bằng.
Tôi nghĩ ấy đúng.
Người tôi là Trần Uy đã cứu tôi, chứ không phải Trần Uy bây giờ.
Hoặc có thể , tôi chưa bao giờ ấy, tôi chỉ biết ơn ấy.
Bốn năm cống hiến có lẽ không bằng một mạng sống tôi thật sự không muốn tiếp tục nữa.
Sau đó, Trần Uy có tìm tôi, cầu xin tôi quay lại, tôi đã chặn tất cả liên lạc với ấy, không muốn gặp ấy nữa. Sau khi rời khỏi ấy, tôi phát hiện ra rằng cuộc sống còn có một hình dáng khác, một hình dáng lấy chính mình trung tâm.
Bảo tàng mỹ thuật gần thành phố tổ chức triển lãm, đồng nghiệp của tôi cứ là muốn đi.
Tối thứ Bảy, tôi nhận tin nhắn từ Hình Nhiên, đã đặt vé.
Sếp tổ chức một chuyến teambuilding, tôi nhiệt tham gia.
Nhưng hôm sau khi tập hợp, chỉ có hai người chúng tôi đến.
Tôi hỏi: "Những người khác đâu?"
Hình Nhiên: "Những người khác nào?"
"Tôi là đồng nghiệp trong bảo tàng."
"Chỉ có chúng ta thôi."
"Hả?"
Sau này tôi mới biết, những người khác đã đến vào thứ Bảy rồi, chỉ có tôi và ấy vì tăng ca mà lỡ mất buổi teambuilding thật sự.
Hai người thì cũng chẳng sao.
Đang tham quan một nửa, Hình Nhiên đi vào nhà vệ sinh, tôi một mình lân trong phòng triển lãm.
Bỗng nhiên có tiếng gọi từ phía sau: "Tuệ Tuệ?"
Quả nhiên là Trần Uy... tôi đúng là xui xẻo quá.
Anh ấy không đi một mình, còn có Giang Lộ và vài người khác.
Trần Uy thấy tôi không có ai xung quanh, liền : "Tuệ Tuệ, chúng ta quay lại với nhau nhé, sau này em gì cũng nghe!"
Tôi lắc đầu: "Không thể nữa."
"Anh biết hôm đó những lời hơi quá đáng, xin lỗi em em thử nghĩ lại xem, bốn năm qua không phải chúng ta rất hạnh phúc sao? Em thật sự không nữa à?"
Bạn thấy sao?