Cô Bạn Thân Trà [...] – Chương 7

6

 

Tối hôm đó, tôi không về nhà.

 

Trần Uy gửi cho tôi một đống tin nhắn, rằng trước đây Giang Lộ đã gặp cậu nhỏ của ấy, lần này ta nhất quyết phải đi cùng.

 

Mặc kệ bọn họ đi.

 

Tôi tắt điện thoại, ở lại trong phòng tranh vẽ suốt đêm.

 

Chỉ để lại một ngọn đèn bên cạnh.

 

Tôi liên tục vẽ lại cùng một cảnh trên giấy, hình bóng mờ mịt trong bóng nước.

 

Cho đến khi mặt trời mọc, khi ánh sáng mờ nhạt của bình minh bắt đầu ló dạng, phòng tranh đã đầy những tờ giấy vẽ.

 

Có người bước vào, vô giẫm lên một tờ tranh trên sàn, một câu "Xin lỗi", giọng trầm ấm.

 

Tôi ngẩn người ngẩng đầu lên, ngớ ra một lúc rồi mới nhận ra.

 

Là Hình Nhiên.

 

Anh ấy và Trần Uy qua rất giống nhau nếu kỹ thì khác biệt khá lớn.

 

Nhưng, tại sao ấy lại ở đây?

 

Thấy tôi vẫn còn ngơ ngác, ấy tự giới thiệu: "Tôi là Hình Nhiên, chủ của phòng tranh này, Luna đã với mọi người rồi, tôi mới về nước."

 

Tôi vô cùng ngạc nhiên.

 

Luna là người phụ trách triển lãm của tôi, ấy đã trước rằng ông chủ bí ẩn đứng sau phòng tranh của chúng tôi sẽ sớm về nước.

 

Không ngờ, ông chủ lại là cậu nhỏ của Trần Uy! Thế giới này nhỏ quá!

 

Tôi vội vã dọn dẹp đống tranh trên sàn.

 

Hình Nhiên nhặt một bức tranh lên, cúi đầu rất lâu.

 

Tôi không thể thấy biểu cảm của ấy, chỉ nghe : "Vẽ rất đẹp."

 

"Thank you, boss!" (Cảm ơn ông chủ!)

 

"Tôi có thể hỏi một câu riêng tư không?"

 

"Ông chủ, xin cứ hỏi!"

 

"Cô quen với cháu trai tôi... tức là Trần Uy, hai người quen nhau thế nào?"

 

Tôi giải thích cho về quá khứ khi tôi bị đuối nước.

 

Hình Nhiên suy nghĩ rồi gật đầu: "Vậy cậu ta đối xử với thế nào?"

 

"Hả?" Tôi ngạc nhiên.

 

"Không có gì, tôi chỉ hỏi thế thôi."

 

Hình Nhiên tiếp tục xem tranh, sau đó lại với tôi rất nhiều về nghệ thuật vẽ tranh.

 

Cùng trong lĩnh vực này, tôi và rất dễ trò chuyện, Hình Nhiên không phải kiểu ông chủ kiêu căng, rất thân thiện.

 

Tất nhiên, cũng rất đẹp trai.

 

Chúng tôi trò chuyện không biết bao nhiêu lâu, cả đêm tôi không ăn không ngủ, sức lực dần không chịu nổi.

 

Chào tạm biệt Hình Nhiên, tôi chuẩn bị về nhà.

 

Tôi tính toán thời gian cẩn thận, về nhà vào giờ này thì Trần Uy đã đi , sẽ không gặp mặt, tránh một cuộc cãi vã. Nhưng khi tôi mở cửa, tôi lại thấy giày da của Trần Uy và một đôi sandal nữ lạ.

 

Tôi chạy thẳng vào phòng ngủ.

 

Trần Uy và Giang Lộ đang nằm trên giường.

 

Cùng một giường.

 

7

 

Cảm giác như một xô nước đá đổ xuống, lạnh từ đầu đến chân.

 

Tôi hai người trên giường, cảm thấy buồn nôn đến tột độ.

 

Trần Uy tỉnh dậy, ngơ ngác vài giây, rồi mới nhận ra: "Tuệ Tuệ, giữa và Giang Lộ không có gì xảy ra đâu!"

 

Tôi : "Hai người đã nằm chung một giường rồi, sao hả? Chờ đến khi có con mới gọi là có chuyện xảy ra à?"

 

"Không phải ! Tối qua Giang Lộ uống say, không thể bỏ mặc ấy, chỉ đành đưa ấy về trước. Nửa đêm ấy bảo không khỏe, chỉ rót nước cho ấy, sau đó quá mệt nên ngủ bên cạnh. Anh thề là chưa hề đụng vào ấy!"

 

"Trần Uy, thật là nực . Tối qua tôi cũng một mình ở bên ngoài, có quan tâm không? Trong mắt chỉ có ta thôi!"

 

"Anh đã gửi cho em vô số tin nhắn, gọi vô số cuộc điện thoại, em không bắt máy, phải sao?"

 

"Vậy có ra ngoài tìm tôi không? Tối qua ở bên cạnh ai? Tôi cần nhắc à?"

 

Trần Uy cứng họng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...