"Chuyện gì?" Trần Uy suy nghĩ một chút rồi : "Ôm lấy biển cả, sao ?"
Tôi không gì, mắt bỗng cay xè.
Anh ấy lại hỏi tôi "sao ".
Bức tranh đó là tôi vẽ ra khi đang đối mặt với nỗi sợ hãi sau khi vẽ xong, tôi cảm thấy mình không vượt qua nỗi sợ, tôi chỉ vẽ ra một lớp vỏ yên bình bên ngoài.
Vì tôi đã bỏ nó đi.
Câu hỏi lạnh lùng của Trần Uy "sao " tôi khó chịu hơn cả việc Giang Lộ mượn tranh của tôi để tham gia cuộc thi.
5
Cuối cùng, tôi không đến ban tổ chức để tố cáo Giang Lộ.
Sau đó Trần Uy tỏ ra hiểu chuyện, quấn quýt bên cạnh suốt mấy ngày, cố gắng dỗ dành tôi. Anh ấy quá rõ điểm yếu của tôi, biết gì để tôi vui.
Anh ấy thề rằng chỉ cần việc này kết thúc, tôi không còn nhắc lại nữa, ấy sẽ giữ khoảng cách với Giang Lộ.
Dùng một bức tranh bỏ đi để đổi lấy sự yên tâm, tôi đã đồng ý.
Trần Uy cũng thực sự theo lời hứa, một thời gian dài không còn liên lạc với Giang Lộ nữa.
Giang Lộ gửi tin nhắn cho , rủ chơi game, đều không thèm đáp lại.
Tôi ngây thơ nghĩ rằng thế là kết thúc, Giang Lộ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi.
Nhưng cuối cùng tôi đã đánh giá thấp cảm giữa bọn họ suốt bao nhiêu năm.
Mùa hè đến, cậu nhỏ của Trần Uy về nước.
Cậu nhỏ của ấy tên là Hình Nhiên, tuy là bậc trưởng bối chỉ lớn hơn Trần Uy khoảng bảy tám tuổi.
Trần Uy muốn đi đón cậu nhỏ, ban đầu tôi định đi cùng Trần Uy từ chối.
Anh ấy chưa gặp mặt bố mẹ, gặp cậu nhỏ trước thì không hợp lý lắm, tôi cũng không nghĩ gì thêm.
Nhân lúc đó tôi tìm một công việc thực tập hài lòng, trợ lý triển lãm tại một bảo tàng nghệ thuật, cũng có thể ở lại vẽ tranh, không gian rất tốt.
Hôm đó tôi thêm giờ, về nhà thì phát hiện Trần Uy quên mang quà tặng cậu nhỏ. Tôi vội vàng cầm quà mang đến cho Trần Uy.
Anh đã nhắc đến nhà hàng đón tiếp, tôi có ấn tượng, hỏi qua nhân viên một chút, đã biết là phòng nào.
Cửa phòng khép hờ, tôi nghe thấy một giọng quen thuộc.
"Trần Uy, quá keo kiệt rồi, lâu rồi không để ý đến tôi, nào, phải uống với tôi một ly, không uống tôi sẽ ầm lên đó."
Là giọng của Giang Lộ, không giống với kiểu lớn tiếng thường ngày, câu này ta có vẻ hơi nũng nịu.
Mọi người xung quanh giỡn: "Uống giao bôi! Uống giao bôi! Oa! Thật sự uống rồi..."
Tôi nổi cơn nóng, đẩy cửa ra.
Trần Uy và Giang Lộ đã khoác tay nhau, rất thân mật, tôi nghi ngờ chỉ cần họ nghiêng đầu một chút là có thể hôn nhau.
Trần Uy hoảng hốt, vội vàng buông Giang Lộ ra: "Sao em lại đến đây?"
Đúng , sao tôi lại đến đây?
Nếu tôi không đến thì thật tốt biết bao.
Thất vọng, tức giận, lại còn một cảm giác cay đắng như đã dự đoán.
Tôi ném món quà vào người , đôi môi tôi run lên.
"Tuệ Tuệ, bọn chỉ đang chơi thôi..." Trần Uy vội vàng giải thích.
Nhưng tôi chỉ một cái, không muốn gì.
Ánh mắt tôi lướt qua Trần Uy và Giang Lộ, sau đó tôi thấy nhân vật chính hôm nay, Hình Nhiên.
Tôi ngẩn ra.
Không chỉ vì lúc tôi qua, Hình Nhiên cũng đang tôi, ánh mắt của ấy có vẻ hơi ngạc nhiên.
Mà còn vì, Trần Uy và ấy giống nhau đến mức không thể tin nổi.
Bạn thấy sao?