Cô Bạn Thân Trà [...] – Chương 5

Nghe suốt bốn năm đại học, ấy chỉ học đối phó.

 

Quả đúng như , Trần Uy cũng không giấu giếm gì nữa, trực tiếp cho tôi biết, Giang Lộ muốn mượn một bản vẽ bỏ đi của tôi, để đồ án tốt nghiệp, giúp ấy lấy bằng tốt nghiệp.

 

Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối.

 

Nhưng Trần Uy không ngừng thuyết phục tôi.

 

"Tuệ Tuệ, em giúp một chút đi, nể mặt mà giúp một chút thôi."

 

"Chỉ là một bản vẽ bỏ đi thôi mà, em cũng không dùng đến, vứt đi cũng , không bằng cho ấy mượn."

 

"Được rồi, Tuệ Tuệ, Giang Lộ ấy nhờ , nếu không giúp thì thật không thích hợp."

 

Tôi vẫn không đồng ý, cho đến khi ấy đột ngột :

 

"Luôn là muốn báo đáp , một bản vẽ bỏ đi cũng không chịu cho mượn."

 

Nghe tôi cảm thấy rất khó chịu, cứ như ấy đang dùng chuyện cứu tôi để ép buộc tôi.

 

Nhưng ấy có lý, tôi thật sự mắc nợ ấy. Cuối cùng tôi đành chọn một bản vẽ bỏ đi với chủ đề "Ôm lấy biển cả" rồi đưa cho Trần Uy.

 

Tôi : "Chỉ lần này thôi, dùng xong thì trả lại em."

 

Trần Uy vội vàng đồng ý.

 

Nhưng ngay cả Trần Uy cũng không ngờ là Giang Lộ chẳng hề dùng bản vẽ của tôi để tốt nghiệp.

 

Cô ấy mang bản vẽ đó đi tham gia cuộc thi.

 

Khi ban tổ chức công bố các tác phẩm lọt vào vòng trong, tôi mới biết.

 

Tôi không có WeChat của Giang Lộ, về nhà, tôi trực tiếp đối mặt với Trần Uy.

 

Trần Uy cũng ngỡ ngàng, gọi điện ngay cho Giang Lộ để ấy giải thích.

 

Giang Lộ hành xử khác thường, tỏ vẻ tội nghiệp : "Xin lỗi nhé, chị nghĩ đây là bản vẽ bỏ đi, chắc là không còn dùng nữa."

 

"Dù là bản vẽ bỏ đi, cũng không thể lấy tác phẩm của tôi để tham gia cuộc thi!"

 

"Xin lỗi xin lỗi, là chị sai, em đừng giận nhé."

 

Nhìn kìa, đã lâu rồi, ấy vẫn gọi tôi là "chị em", tôi không có tên à?

 

"Tôi sẽ gọi điện cho ban tổ chức." Tôi lạnh lùng : "Yêu cầu họ hủy bỏ tư cách lọt vào vòng trong của tác phẩm này."

 

"Không !" Giang Lộ sắc mặt lập tức thay đổi: "Nếu em , họ sẽ nghĩ chị ăn cắp tác phẩm, sao chị còn sống trong ngành này nữa?"

 

"Cô vốn dĩ đã ăn cắp tác phẩm."

 

Giang Lộ liếc Trần Uy: "Anh Uy, xem, rõ ràng là tự đưa bản vẽ cho tôi mà!"

 

Tôi: ...

 

Cô ta có thể không biết xấu hổ như sao?

 

Trần Uy có vẻ khó xử.

 

Giang Lộ nhân cơ hội tỏ ra đáng thương: "Anh Uy, cơ hội này với tôi rất quan trọng, nếu trường học biết chuyện, chắc chắn sẽ không cho tôi tốt nghiệp, cũng biết mẹ tôi tính thế nào, bà ấy mà biết, bà ấy sẽ đánh c.h.ế.t tôi mất!"

 

Trần Uy d.a.o : "Tuệ Tuệ, thôi đi."

 

"Không thể bỏ qua như thế ! Đây là tác phẩm của tôi, ai cũng không mượn nó!"

 

"Nhưng huống của Giang Lộ thực sự không tiện vạch trần... Emxem, thôi thì lần này cứ cho qua đi, đảm bảo ấy sẽ không có lần sau."

 

Tôi Trần Uy, hỏi: "Anh là gì của ta? Anh có quyền gì mà đảm bảo cho ta?"

 

Tôi rất ít khi chuyện với Trần Uy như , ấy hơi sửng sốt, vẻ mặt có chút tức giận.

 

"Lâm Tuệ, em lý một chút có không?"

 

"Em không lý lẽ sao? Vậy thì em đi lý với ban tổ chức."

 

"Thôi đi, có một bản vẽ bỏ đi thôi mà. Em có bao nhiêu bản vẽ bỏ đi, vẽ đại một cái là xong, sao phải tính toán chi li như ?"

 

Tôi gần như không thể tin nổi câu này là do Trần Uy .

 

Tôi : "Trần Uy, nghĩ kỹ lại xem bức tranh đó tên là gì."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...