Vì , ta lập tức tỏ ra dịu dàng thương con chó trước mặt Thẩm Kỳ Sâm:
“Ui ui cục cưng, mẹ chỉ để con ở đây một lúc thôi mà, sao lại sợ đến thế này chứ? Mau lại đây để mẹ ôm một cái nào…”
Dưới sự dỗ dành của ta, con Poodle rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng .
Ánh mắt Thẩm Kỳ Sâm khi Tôn Y Y cũng dịu xuống, thậm chí còn mang theo vài phần thích:
“Thật không ngờ em lại dịu dàng như . Tôi thích nhất những biết thương vật. Cho hỏi em đã có trai chưa?”
Mặt Tôn Y Y lập tức đỏ bừng, cuối cùng ta cũng đợi câu này.
Cô ta vội vàng lắc đầu:
“Ch-chưa có, Thẩm tổng—à không, Kỳ Sâm, em chưa có trai.”
“Thật sao?”
Khóe môi Thẩm Kỳ Sâm khẽ nhếch lên, tiến đến nắm tay ta:
“Vậy bây giờ thì có rồi.”
Tôn Y Y tưởng mình đang nằm mơ, mặt đỏ tới mang tai, không kìm nữa mà nhào vào lòng Thẩm Kỳ Sâm.
Thẩm Kỳ Sâm cũng ôm ta lại, tác cực kỳ nhẹ nhàng dịu dàng.
Nhưng tôi lại thấy trong đáy mắt ta là sự… chán ghét.
Ngay lúc đó, bác sĩ thú y gọi Tôn Y Y ra quầy thanh toán.
Tôn Y Y cực kỳ mất hứng không dám để lộ ra trước mặt Thẩm Kỳ Sâm, đành phải nghiến răng tạm buông ta ra rồi đi thanh toán.
Khi bóng lưng ta khuất dần, Thẩm Kỳ Sâm lại lạnh mặt, bước đến gần con Poodle trắng muốt, cúi xuống khẽ :
“Đừng vội. Cố gắng thêm nửa tháng nữa, rồi mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Tôi nghe xong mà tim như thắt lại.
Nửa tháng? Thẩm Kỳ Sâm… đã không chờ nổi rồi sao?
4
Sáng hôm sau, vừa bước chân đến công ty, tôi đã nghe thấy đồng nghiệp xì xầm:
“Tôn Y Y đúng là hồ ly tinh, thật sự cột cả Thẩm tổng luôn rồi! Nghe Thẩm tổng còn công khai xác nhận là đang hẹn hò với ta nữa!”
“Tôi còn nghe là Thẩm tổng vừa gặp đã , không chỉ công khai đương mà còn sắp kết hôn luôn rồi!”
“Đù má, Tôn Y Y ăn gì mà hên dữ trời, thật sự gả vào hào môn luôn á? Giờ tiêu chuẩn nhà giàu thấp hả?”
…
Giữa những lời bàn tán, Tôn Y Y xuất hiện với nguyên một cây hàng hiệu, đeo kính râm, phía sau còn có một người trông như vệ sĩ theo sau.
Cô ta tháo kính, ánh mắt đầy kiêu ngạo quét một vòng mọi người, giọng điệu ngạo mạn:
“Tôi đã là sẽ gả vào hào môn mà các người không tin. Từ nay gặp tôi nhớ lễ phép một chút, tôi bây giờ là… phu nhân tổng tài rồi đấy.”
Rồi ta bước tới trước mặt tôi:
“Triệu Mộc, chắc giờ trong lòng mày ghen tị lắm nhỉ? Cùng là dân đi , giờ tao đã biến thành bà chủ của mày rồi! Mau, rót cho tao ly nước!”
Tôi đứng dậy, mặt không biểu cảm ta:
“Cô và Thẩm Kỳ Sâm chỉ mới gặp nhau một lần, ta đã chủ đòi trai . Cô không thấy kỳ lạ sao?”
“Có gì lạ chứ? Gái đẹp thì đàn ông mê là điều hiển nhiên. Mấy đứa xấu xí như mày thì sao hiểu !”
Cô ta càng càng kích , cố bước đến gần tôi, ngón tay chỉ mạnh vào trán tôi:
“Tao chẳng ngại mày ghen đâu, thẳng luôn nhé – nửa tháng nữa tao sẽ kết hôn với Thẩm Kỳ Sâm, chính thức trở thành Thiếu phu nhân nhà họ Thẩm. Nếu mày biết điều thì nên quỳ xuống nịnh bợ tao ngay từ bây giờ, bằng không tao muốn sa thải mày lúc nào chẳng !”
Tôi chẳng ngại chuyện bị sa thải, nếu chưa thấy kết cục cuối cùng của Tôn Y Y, tôi sẽ không cam lòng.
Nghĩ một lúc, tôi “ngoan ngoãn” rót cho ta ly nước, đưa tới trước mặt:
“Mời uống nước, phu nhân tổng tài.”
Nghe tôi , Tôn Y Y đắc ý vô cùng, bật ha hả. Sau đó vung tay hắt cả ly nước vào người tôi rồi mới ung dung bỏ đi.
Các đồng nghiệp xung quanh đều tức giận thay tôi, ai nấy đều bất bình.
Còn tôi thì chỉ khẽ – chỉ cần nửa tháng thôi, tôi thật sự muốn xem Tôn Y Y còn có thể đắc ý bao lâu nữa.
Rốt cuộc, ngày tổ chức hôn lễ của Tôn Y Y và Thẩm Kỳ Sâm cũng đến.
Vì muốn khoe khoang, ta còn cố gọi video cho tôi. Vừa thấy tôi nhận cuộc gọi, ta lập tức đưa camera chiếu thẳng vào mặt mình:
“Triệu Mộc, chắc cả đời mày cũng chưa từng thấy chiếc váy cưới nào đẹp thế này hay chiếc nhẫn kim cương nào lấp lánh thế này đâu nhỉ?”
Bạn thấy sao?