Mà Thịnh Siêu thì vẫn không tự biết xấu hổ, cứ như chó con liếm chân chủ:
“Phán Nhi à, lần sau sẽ bảo mọi người đúng như ý em. Ba mẹ không biết quy tắc tiếp khách, em thông cảm nha.”
Nói xong, nó quay sang ba mẹ tôi:
“Ba, mẹ, nghe rõ chưa? Sau này Phán Nhi tới, cứ chuẩn bị như thế. Làm cho quen dần đi, sau này khi Phán Nhi gả vào nhà mình thì khỏi bỡ ngỡ.”
Ba mẹ tôi mặt mũi đều rất khó tả. Tôi không chịu nổi nữa, ho nhẹ một tiếng rồi :
“Nghe nhà Vương nghèo lắm, hóa ra là tin đồn sai à? Với cái kiểu đòi hỏi thế này thì tiểu thư nhà quan chắc cũng không bằng.”
“Nhưng xem ra tay nghề nấu ăn của ba mẹ tôi cũng không tệ đâu, dù chê bai, ăn nhiều nhất vẫn là đấy.”
3
Nghe xong lời tôi, Vương Phán Nhi giận tím mặt, như gào:
“Ý chị là gì? Nhà nghèo thì không có cầu cao à? Với điều kiện nhà họ Thịnh các người, đáp ứng mấy cầu của tôi có gì quá đáng đâu. Tôi có đòi ăn thịt rồng đâu!”
Cô ta chu môi Thịnh Siêu: “Thịnh Siêu, chị xưa giờ đều vô giáo dục như à?”
Thịnh Siêu quay sang tôi trách móc: “Chị à, chị không còn phép tắc gì nữa sao? Sao lại chuyện kiểu đó với em dâu? Mau xin lỗi đi.”
Tôi Thịnh Siêu mà thấy hết nổi: “Nếu tôi không xin lỗi thì sao?”
Vương Phán Nhi lập tức chen vào: “Vậy để tôi dạy lại chị mấy quy tắc cơ bản.”
Cô ta hất cằm đầy kênh kiệu:
“Dù sao thì sắp tới chúng ta cũng là người một nhà rồi. Nước có luật nước, nhà cũng có luật nhà. Tôi phải đặt ra vài quy tắc mới .”
“Quy tắc thứ nhất, từ nay mỗi tháng chị phải giao hết lương cho tôi giữ. Tôi sẽ không bạc đãi chị, mỗi tháng cho chị 500 nghìn tiêu vặt.”
Tôi vừa nghe đến “quy tắc thứ hai” là bật . Đùa à? Tiền tôi cực khổ ra, mắc mớ gì phải nộp cho ? Mặt cũng dày thật đấy.
“Quy tắc thứ hai, từ nay ăn cơm chị không ngồi vào bàn, phải đứng hầu hạ tôi, rót trà, xới cơm, bày món.”
Cô chắc là đọc nhiều tiểu thuyết cung đấu quá hóa ngáo?
“Quy tắc thứ ba, toàn bộ tài sản đứng tên chị phải chuyển sang tên tôi. Chị không phép có bất kỳ tài sản nào.”
Lúc này, sắc mặt ba mẹ tôi đã lộ rõ sự khó chịu. Còn Thịnh Siêu thì vẫn ngồi bên cạnh, Vương Phán Nhi huyên thuyên với ánh mắt chiều.
“Cuối cùng, quy tắc thứ tư: không trái bất kỳ cầu nào của tôi – em dâu tương lai của chị. Sao nào, chỉ có bốn điều thôi, đâu có quá đáng đúng không?”
Không quá đáng cái đầu ! Tôi nghe xong bốn cái “gia quy” của ta mà cứ tưởng mình bị ảo giác. Xác nhận lại một lần nữa là đây là năm 2024, không phải thời nhà Thanh.
Mà khoan, đến nhà Thanh cũng chưa chắc có kiểu quy định lố bịch như . Ngay cả Chu Bá Bì cũng không độc mồm độc miệng tới mức đó.
Tôi liếc ba mẹ đang ngồi đối diện, sắc mặt họ đã sầm lại. Vương Phán Nhi thì vẫn tự đắc, còn Thịnh Siêu thì cứ gắp thức ăn cho ta liên tục như nịnh thần. Tôi bật lạnh:
“Lần đầu tiên trong đời tôi thấy có chuyện em dâu chưa bước chân vào cửa đã đòi đặt ra luật lệ cho chị chồng. Quả đúng là ‘dao nhỏ rạch mông’, mở rộng tầm mắt thật đấy.”
“Cô đã quy định của rồi thì tôi cũng xin trả lời rõ ràng luôn: Đừng nằm mơ nữa. Tôi không có nghĩa vụ phải tuân theo bất kỳ cái quy tắc vớ vẩn nào đó.”
“Tiền lương và tài sản của tôi là tài sản cá nhân. Cô dựa vào đâu mà đòi tôi chuyển hết cho ? Với lại, tôi không phải người hầu, chuyện hầu trà rót nước tôi không . Còn cái chuyện ‘không cãi lời’ gì đó, chắc là xem phim cung đình nhiều quá rồi.”
Tôi nhấp một ngụm nước, rồi dứt khoát:
“Tóm lại một câu: Cút giùm cho.”
Vương Phán Nhi tức điên lên, hoàn toàn bỏ qua bộ mặt dịu dàng thường thấy, chỉ tay vào tôi mà chửi:
“Chị là một con đàn bà ế chồng, còn bày đặt giá gì! Trong cái nhà này, mọi thứ đều là của Thịnh Siêu – con trai trong nhà. Chị thì là cái gì? Đã không lấy chồng thì đương nhiên phải nhường hết tài sản cho em trai với em dâu rồi!”
“À đúng rồi, chị không phải vừa tiêu 200 triệu đi Nam Cực sao? Số tiền đó cũng phải đưa cho tụi tôi, đó là tiền của gia đình, không phải của chị!”
Tôi quay sang Thịnh Siêu – đứa em mà tôi từng thương và nuông chiều từ bé:
“Thịnh Siêu, em nghĩ sao về chuyện này?”
Thằng em quý của tôi né tránh ánh mắt, nhỏ:
“Chị à, Phán Nhi không sai. Từ xưa đến nay, tài sản trong nhà đều do con trai thừa kế. Mà chị tiêu 200 triệu để đi du lịch Nam Cực, tiêu xài như chẳng phải đang hao tổn của cải của nhà mình sao?”
Nghe mà tức muốn nổ đầu. Tôi cái bộ dạng ngu ngốc của Thịnh Siêu, cảm thấy uất đến khó thở.
“Nói thật, Phán Nhi cũng vì lo cho nhà mình thôi. Cô ấy nghe chị tiêu 200 triệu nên lo lắng đến mức… đến kỳ mà cũng không đến nữa.”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì mẹ tôi đã chen vào:
“Kinh nguyệt không đều là bệnh, cần đi khám. Cô Vương, tôi đề nghị đến số 180, đường Bình Uyển Nam để gặp bác sĩ kiểm tra.”
Ba tôi gật đầu phụ họa: “Đúng , chỗ đó là nơi điều trị rất hiệu quả.”
Vương Phán Nhi vội lấy điện thoại tra địa chỉ: “Số 180 Bình Uyển Nam… đây là bệnh viện tâm thần?! Mấy người giỡn mặt tôi đấy à? Thịnh Siêu! Anh nghe thấy ba mẹ mấy lời hỗn láo này không?!”
Mặt Thịnh Siêu đỏ bừng, tức tối quay sang ba mẹ tôi: “Ba mẹ sao có thể nặng lời như ? Phán Nhi cũng chỉ muốn tốt cho nhà mình thôi. Căn bản là vì nhà mình không có quy tắc nên mới rối ren như thế!”
4
Mẹ tôi thất vọng lắc đầu:
“Thịnh Siêu, con nghĩ kỹ lại xem mấy cái ‘gia quy’ đó có hợp lý không? Tài sản của chị con vì sao lại phải giao cho hai đứa? Nhà mình chưa từng có chuyện trọng nam khinh nữ. Chị con cũng chẳng phải loại mê muội vì em trai. Tài sản của nó thì nó có toàn quyền định đoạt.”
“Còn tài sản của ba mẹ, chị con cũng có quyền thừa kế như con. Nói luôn cho rõ: Mấy cái quy tắc vớ vẩn này, trước kia không có, bây giờ không có, và sau này cũng sẽ không bao giờ có.”
Vương Phán Nhi hét lên: “Gì cơ?! Vì sao tài sản của hai bác mà Thịnh Hạ cũng có phần thừa kế? Tôi không đồng ý! Tất cả phải là của tôi và Thịnh Siêu!”
Thịnh Siêu cũng không phục, quay sang mẹ tôi: “Mẹ, con là con trai duy nhất trong nhà. Tài sản trong nhà lẽ ra đều thuộc về con. Sao lại chia cho chị?”
Ba tôi đập bàn cái rầm:
“Thịnh Siêu! Con học bao nhiêu năm sách vở mà toàn đổ vào bụng chó à? Không biết khái niệm bình đẳng giới là gì sao? Pháp luật quy định rõ ràng: con cái đều có quyền thừa kế. Con mù luật chắc?”
Mẹ tôi thẳng vào Vương Phán Nhi:
“Nếu vẫn giữ suy nghĩ như , tôi sẽ không đồng ý cho và Thịnh Siêu ở bên nhau. Tôi cũng không chấp nhận là con dâu của tôi.”
Thịnh Siêu không tin nổi, quay sang mẹ tôi: “Mẹ gì ? Phán Nhi là duy nhất của đời con! Ngoài ấy ra, con không cần ai khác!”
Vương Phán Nhi lập tức đổi giọng, nước mắt lưng tròng:
“Anh thấy chưa, gia đình từ đầu đến cuối đều khinh thường em.”
Bạn thấy sao?