3
Buổi tối, trai tôi – Hứa Trạch Ngôn rủ tôi đi ăn cơm ở căng-tin.
“Kiều Dữu, em biết Lâu Du Du không?”
Tôi vừa định kể chuyện về ta, càng nghe, tôi càng thấy có gì đó sai sai.
“Cô ấy thế mà lại ‘vớt’ trên tường confession đấy.”
Khóe miệng Hứa Trạch Ngôn hơi cong lên: “Cô ấy tuy giàu, lại không hề có chút kiêu căng nào.”
“Cô ấy ngay lần đầu tiên thấy trên sân bóng rổ đã rung , nên mới lên mạng tìm kiếm.”
Anh đưa điện thoại cho tôi xem, bài đăng ghim trên cùng là một bức ảnh tôi đưa nước cho .
Có người bình luận bên dưới: “Rõ ràng là rồi, bỏ đi!”
“Biết đâu là em thì sao?”
“Mắt trai này không có chút ánh sáng nào, chắc kia chỉ đơn phương thôi.”
Bức ảnh chụp tôi rất rõ nét.
Chúng tôi ở cùng ký túc, Lâu Du Du chưa từng hỏi tôi một câu, mà lại bày trò như thế này trên mạng!
Tôi há miệng định , nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.
Hứa Trạch Ngôn trầm mặc một lúc, rồi tiếp tục:
“Cô ấy vừa giàu, vừa không kiêu căng, tính cách lại dễ thương, đúng là hiếm có.”
“Hơn nữa, ấy còn rất tốt bụng. Hôm trước thấy ấy cho mèo hoang ăn, con có lòng thương vật thế này đúng là hiếm gặp.”
Hứa Trạch Ngôn và tôi là học cấp ba, trường trọng điểm của tỉnh.
Anh đẹp trai, học giỏi, trong môi trường đầy những trái tim rung của tuổi trẻ, cực kỳ săn đón.
Chỉ có một khuyết điểm, quê ở vùng núi xa xôi, điều kiện gia đình không tốt lắm.
Nhưng một mười mấy tuổi, ai mà quan tâm chuyện đó chứ?
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ buổi chiều hôm ấy…
Tan học, Hứa Trạch Ngôn chặn tôi trước cửa lớp: “Kiều Dữu, có thể giúp ôn tiếng Anh không?”
Tôi ngẩng đầu , ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ phủ lên khuôn mặt , nụ của lúc ấy đẹp đến lạ.
“Được thôi.” Tôi nghe thấy chính mình đáp lại.
Từ hôm đó, chúng tôi thường xuyên học cùng nhau.
Anh hay : “Mấy đứa thành phố các em giỏi tiếng Anh thật.”
“Kiều Dữu,” một lần đột nhiên hỏi, “Nhà em có phải ở trung tâm thành phố không?”
“Ừm, cũng coi như .”
Nhà tôi có nhiều bất sản, cả trung tâm lẫn vùng ven, nên tôi chỉ trả lời mơ hồ.
“Sao thế?”
“Không có gì.” Anh nhẹ, “Chỉ là thấy người địa phương thật tốt, sau này tìm việc cũng dễ dàng hơn.”
Chẳng bao lâu sau, tôi và Hứa Trạch Ngôn rơi vào một mối cuồng nhiệt.
Sự thay đổi của tôi không qua mắt bố, ông nhíu mày hỏi:
“Yêu rồi à?”
Tôi tự hào gật đầu: “Học bá kiêm nam thần của trường đấy!”
“Con có tiết lộ điều kiện gia đình chưa?”
Bố tôi luôn dặn dò, ra ngoài không tiết lộ tài chính nhà mình, sợ có kẻ có ý đồ xấu với tôi.
Tôi điên cuồng lắc đầu.
Bố thở phào nhẹ nhõm, lại dặn dò lần nữa:
“Con còn nhỏ, ít nhất cũng phải đợi lên đại học.”
Bây giờ, chúng tôi đã bên nhau gần ba năm, tôi cũng lên đại học rồi.
Ban đầu, tôi định nhân dịp kỷ niệm mà cho biết chuyện gia đình.
Nhưng nghe , tôi quyết định chờ thêm một thời gian nữa.
Hôm đó, lần đầu nhắc đến Lâu Du Du.
Tôi có một linh cảm rằng, chuyện này sẽ không dừng lại ở đây.
Chẳng bao lâu sau, một chuyện phiền phức khác lại xảy ra.
4
“Reng reng reng—”
Chiếc đồng hồ báo thức thứ năm lại kêu vang!
Tôi bực tức nhảy xuống giường, lao đến giường Lâu Du Du: “Cậu có thể tắt báo thức đi không?!”
Lâu Du Du dụi mắt, tỏ vẻ ấm ức: “Xin lỗi mà~ Tớ đặt báo thức để dậy sớm học bài, còn đi chạy bộ nữa…”
“Nhưng đâu cần đặt báo thức tận năm giờ sáng chứ!” Trưởng phòng Trương Ngọc Linh cũng bị đánh thức.
“Tớ dậy không nổi mà~” Cô ta chớp chớp mắt, “Phải đặt nhiều cái mới dậy …”
Tôi chỉ vào chồng sách bám bụi trên bàn ta cùng đôi giày thể thao mới tinh: “Đôi giày này chắc còn chưa chạm đất lần nào nhỉ?”
Cô ta khựng lại, lập tức hì hì: “Dạo này tớ mệt quá mà~ Kiều Kiều lúc nào cũng khó tính. Cậu có phải đang ghen tị vì tớ xinh đẹp lại giàu có không?”
Tôi suýt thì buồn nôn vì ta.
“Kiều Dữu, cậu lười thì thôi, còn không cho người khác chăm chỉ nữa hả?”
Tay sai của Lâu Du Du – Lâm Tiểu Manh, lập tức lên tiếng: “Giỏi thì cậu cũng dậy sớm đi! Chuyện không liên quan cũng lo gì!”
“Chuông báo thức của ấy cả phòng mất ngủ, tôi mà là xen vào chuyện người khác?” Tôi tức đến mức không chịu nổi.
“Lâu Du Du, cậu cố ý phải không?!”
Đúng lúc này, quản lý ký túc xá đẩy cửa bước vào: “Lại ồn ào gì đây?”
“Chị ơi, họ bắt nạt em…” Lâu Du Du bỗng nhiên bật khóc, “Em chỉ muốn học hành chăm chỉ thôi…”
Quản lý ký túc trừng mắt tôi: “Du Du ngoan thế này, dậy sớm học bài, cậu không chịu cố gắng lại còn trách người khác?”
“Cô ta đặt báo thức từ năm giờ sáng, kêu xong cũng không chịu dậy, cả phòng mất ngủ!” Trương Ngọc Linh lên tiếng trước tôi.
Quản lý ký túc vỗ bàn: “Đủ rồi! Bố Du Du là cổ đông của trường, trường này là nhà người ta tài trợ! Nếu còn chuyện nữa thì dọn ra ngoài mà ở!”
Sắc mặt Trương Ngọc Linh thay đổi liên tục.
5
Tôi biết điều kiện gia đình ấy không tốt, nếu bị đuổi khỏi ký túc xá, tiền nhà sẽ là một gánh nặng lớn.
Tôi mềm lòng, bất giác thở dài.
Lâu Du Du vừa lau nước mắt, vừa nức nở :
“Cô ơi, đừng trách các cùng phòng, đều là lỗi của em. Em không nên đặt báo thức sớm như để học bài, ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người.”
Nói xong, ta còn không ngừng cúi đầu xin lỗi:
“Tất cả là tại Du Du, khiến mọi người bị mắng rồi. Sau này em sẽ ngủ đến mười giờ giống mọi người !”
Quản lý ký túc xá bộ dạng ngoan ngoãn, biết điều của ta, lại càng tức giận hơn, lớn giọng quát:
“Các bình thường đều ức hiếp học thế này à? Thật quá đáng! Người ta là con của cổ đông trường, mà vẫn khiêm tốn, lễ phép thế đấy! Nhìn lại các xem, ra cái thể thống gì!”
Mắng xong, bà ta còn trừng mắt tôi:
“Nếu còn tái phạm, tôi sẽ báo lên trường, để các bị ghi sổ kỷ luật!”
Dứt lời, bà ta quay người bỏ đi, không thèm ngoái lại.
Tôi chết sững trước diễn xuất của Lâu Du Du, ta và quản lý ký túc một người tung, một người hứng, tôi hoàn toàn không có cơ hội lên tiếng.
Tôi nghi ngờ Lâu Du Du kiếp trước là một cái loa phát thanh, mới mấy ngày mà ngay cả quản lý ký túc cũng biết chuyện “Bố tôi là tài phiệt”.
Nhưng điều tôi thực sự muốn biết là, ta định diễn tiếp vở kịch này thế nào.
Sau sự kiện đó, danh tiếng của Lâu Du Du vang xa.
Lúc ăn tối, tôi than vãn với Hứa Trạch Ngôn, cứ nghĩ sẽ an ủi tôi như trước.
Anh im lặng một lúc, xoa xoa thái dương, rồi thở dài:
“Thực ra, lỗi là ở em.”
Tôi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì lại tiếp tục:
“Em không chịu tiến bộ, cũng không thể ngăn cản Du Du chăm chỉ.”
Tôi trợn tròn mắt, không thể tin :
“Anh cảm thấy, đặt cả chục cái báo thức năm giờ sáng rồi không dậy, chuyện đó bình thường à?”
Hứa Trạch Ngôn không ngẩng đầu, thờ ơ đáp:
“Ban ngày bù lại giấc là , có gì to tát đâu?”
Anh vừa vừa cắm mặt vào điện thoại, tay gõ tin nhắn lia lịa.
Bạn thấy sao?