Bố tôi tặng tôi một căn biệt thự lớn.
Tôi thấy nội thất quá xa hoa, chỉ đến xem một lần rồi để trống.
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định ở ký túc xá.
Nhưng khi đến trường, tôi phát hiện giường của mình đã bị chiếm mất.
Người kia bố ta là cổ đông của trường, còn là người giàu nhất.
Nhìn cùng phòng ăn mặc quê mùa trước mặt, tôi hơi bối rối.
1
Dù bố tôi là người giàu nhất, còn tặng tôi một căn biệt thự gần trường, tôi vẫn muốn trải nghiệm cuộc sống sinh viên bình thường nên quyết định ở ký túc xá.
Ngày đầu nhập học, tôi kéo vali bước vào phòng, liền thấy một ngồi trên giường của tôi.
“Tôi ngủ giường này.” Tôi nhắc nhở.
Cô ta nở nụ ngọt ngào.
“Chị ơi, có thể nhường giường này cho em không? Bố em là người giàu nhất, trường này là nhà em tài trợ đấy.”
Ban đầu tôi hơi sững sờ, thầm nghĩ: “Người giàu nhất đổi chủ rồi à?”
Thấy tôi không phản ứng, ta lại tiếp:
“Em tên là Lâu Du Du. Họ Lâu khá hiếm, chắc mọi người từng nghe đến cổ đông Lâu rồi nhỉ? Ông ấy là bố em.”
Cô ta vừa vừa cố giọng nũng nịu, còn nghiêng đầu tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
Tôi biết rõ, trường này chỉ có một cổ đông họ Lâu, chính là bố tôi.
Tôi lập tức nhắn tin cho ông ấy: “Mẹ có biết bố có con riêng bên ngoài không?”
Bố tôi thề độc tổ tiên mười tám đời rằng tôi là con duy nhất của ông, tôi mới chịu tin.
“Ba em là Lâu Khải Minh?” Tôi nghi ngờ hỏi.
“Ài ya, chuyện này em chỉ nhỏ với chị thôi, chị phải giữ bí mật giúp em nhé!”
“Xin lỗi, không .” Tôi lạnh lùng từ chối.
“Chị định với người khác chuyện ba em là cổ đông trường à?”
Cô ta giả vờ ngây thơ. “Cũng thôi!”
Tôi thực sự cạn lời, người này dối mà không biết ngượng.
“Tôi là, chuyện nhường giường cho , không !”
“Chị mới gặp em lần đầu đã hung dữ thế, chắc chắn là ghen tị vì em giàu hơn chị! Hừ, em còn có lòng tốt mang quà cho chị, giờ không cho nữa đâu!”
Nói xong, ta rút lại viên kẹo dâu trong tay vẫn ngồi lì bên giường tôi, không chịu đi.
Lúc này, một cùng phòng khác bước tới.
“Bạn à, ngủ đâu mà chẳng , đổi với Du Du một chút có sao đâu?” Giọng điệu giảng đạo.
“Nếu cậu rộng lượng , hay là cậu đổi cho ấy đi?”
Giường của Lâu Du Du ở ngay cửa ra vào, đối diện nhà vệ sinh, ai ra vào cũng đi ngang qua vừa ồn vừa thiếu riêng tư.
Sắc mặt ấy lập tức trở nên khó coi, đờ người vài giây rồi :
“Du Du, em ngủ giường của chị đi, chỗ chị cũng khá tốt mà.”
Lâu Du Du nghiêng đầu suy nghĩ một lúc.
“Được thôi, cảm ơn chị nha! Em tặng chị viên kẹo dâu này, đây là vị em thích nhất, còn ngon hơn cả kẹo nhập khẩu đó!”
“Cảm ơn Du Du, em thích kẹo dâu mềm lắm!”
“Giới thiệu chút, chị tên là Lâm Tiểu Manh.” Cô ấy tươi đáp lại.
“Tiểu Manh, giờ chị là thân nhất của em đấy!” Lâu Du Du cố ý nũng, giọng ngọt đến phát ngấy.
“Ôi trời, em ra ngoài có tài xế đưa đón, ăn uống có người nấu, còn có vài bảo mẫu lo dọn dẹp nhà cửa, em chưa từng tự trải giường bao giờ!”
Cô ta chu môi, dậm chân một cái, ra vẻ đáng thương.
“Để chị giúp em, để chị giúp em!” Lâm Tiểu Manh lập tức chạy tới.
Tôi thầm nghĩ: “Tiểu thư nhà giàu thật sự dù có kiêu kỳ thì cũng không phải kiểu vô dụng thế này, ít nhất kỹ năng sống cơ bản vẫn có.”
“Cảm ơn Manh Manh! Bố em mua cho em một căn biệt thự ở Long Hồ Loan, vài hôm nữa mời chị đến chơi nhé!”
“Long Hồ Loan? Là khu biệt thự cao cấp ví như ‘Tomson Riviera’ của Bắc Kinh á?” Một cùng phòng khác kinh ngạc hỏi.
“Chính là khu đó, cũng không đắt như trên mạng đâu, chỉ hơn 100 triệu tệ một chút thôi.”
“Ba em sợ em không quen ở ký túc xá nên mới tặng riêng cho em. Thật ra, em thấy ở ký túc cũng tốt, mọi người chắc chắn sẽ nhường nhịn em, đúng không?”
2
“Đương nhiên rồi! Du Du, em cũng muốn đến chơi, cho chị theo với!”
“Thêm em nữa, thêm em nữa!”
…
Các cùng phòng ban đầu chỉ đứng xem, giờ ai cũng lên tiếng.
Lâu Du Du không từ chối ai, giọng điệu nũng nịu: “Ai muốn đến thì cứ đến nha!”
Mọi người reo hò đầy hào hứng.
“Dù chị đối xử với em không tốt, em vẫn mời chị.” Lâu Du Du tôi đầy kiêu ngạo.
Tôi ghét cái kiểu mắt cao hơn đầu của ta, liền hỏi ngược lại:
“Em chắc là thiên kim thật, không phải hàng giả?”
Nghe , ánh mắt ta rõ ràng hoảng loạn, vẫn cố chấp cãi:
“Nhà em có biệt thự ở đó, thứ Bảy chị đến xem là biết.”
Tôi nhạt: “Có biệt thự, họ Lâu thì mặc định là con nhà tài phiệt à? Nhỡ biệt thự đó là đi , còn con ruột lại theo họ mẹ thì sao?”
Lâu Du Du nghe xong càng sốt ruột, lập tức lớn tiếng phản bác:
“Người có tiền bọn tôi coi trọng huyết thống nhất, sao có chuyện theo họ mẹ? Chị chẳng hiểu gì cả!”
Thật ra, bố tôi chính là một ngoại lệ.
Ông và mẹ tôi quen nhau từ hồi trẻ, nhà ngoại là thương gia có tiếng, còn bố tôi chỉ là một chàng trai nghèo.
Ông ngoại ban đầu phản đối kịch liệt, bố tôi thề sẽ đối xử tốt với mẹ cả đời, con cái cũng theo họ mẹ.
Cuối cùng, ông ngoại mới miễn cưỡng đồng ý.
Bao nhiêu năm qua bố tôi luôn giữ lời, thương mẹ hết mực, còn tôi thì mang họ mẹ – họ Kiều.
Bố tôi rất coi trọng sự riêng tư, trên mạng không có bất kỳ thông tin gì về mẹ và tôi.
Mọi người chỉ biết tài phiệt có một con , tên, tuổi, diện mạo đều không ai rõ.
Tôi lạnh nhạt Lâu Du Du: “Lần sau muốn giả mạo ai thì nhớ tìm hiểu kỹ trước nhé!”
Nghe thấy chữ “giả mạo”, ta bị kích thích, tức tối bỏ lại câu:
“Thứ Bảy, không gặp không về!” rồi vội vã rời đi.
Tôi thầm: Không sợ dóc đến mức bụng nổ tung à? Không chỉ thổi phồng bố mình thành tài phiệt, mà ngay cả biệt thự nhà tôi cũng dám nhận là của mình.
Cửa khu đó có hệ thống nhận diện khuôn mặt và biển số xe, không phải chủ nhà thì đừng vào biệt thự, đến cổng cũng đừng hòng bước qua.
Tôi muốn xem xem, ta định vào nhà tôi bằng cách nào.
Bạn thấy sao?