Không hiểu sao, mấy tin nhắn này, khóe miệng tôi không ngừng cong lên.
Vừa đặt tay lên bàn phím, lại quen tay gõ “Bảo bối.”
Thôi kệ, không sửa nữa, dù sao ấy cũng ấy thích nghe!
Tôi đang gõ thì leader nghi hoặc tôi: “Xi Xi, sao vui thế? Ảnh khách hàng đẹp trai lắm à?”
Nhìn tư liệu là một khách hàng hói đầu, bụng bự, tôi dối không chớp mắt: “Khách hàng là thượng đế, thượng đế thì đẹp nhất rồi.”
Leader giơ ngón cái: “Mọi người phải học tập Xi Xi, không lo không tăng doanh số!”
Còn tôi thì đã mở khung chat với Chung Hạ, gõ dòng sám hối qua mạng.
Tôi: “Bảo bối! Bạn mới là đẹp trai nhất thế giới hu hu hu.”
Chung Hạ: “Đẹp hơn tất cả mọi người sao? Bao gồm cả đồng nghiệp của ?”
Tôi: “Bảo của chúng ta là đẹp trai nhất, nhất, nhất! Hôn hôn!”
Chung Hạ: “Đợi lát nữa đi.”
Tôi: “Hả?”
Chung Hạ: “Bạn việc trước đi, về nhà rồi hôn sau.”
16
Lúc tan , trời đã rất muộn.
Tôi định bụng cứ đi tàu điện ngầm về cho xong.
Nhưng vừa xuống lầu, lại thấy xe của Chung Hạ đậu ngay dưới tòa nhà công ty.
Trời đất, chỗ này phí đỗ xe đắt lắm, một tiếng tận 50 tệ, tối đa một ngày là 300 tệ.
Tôi xót xa một chút, vội mở cửa xe lên ngồi, hối : “Đi mau đi mau.”
Chung Hạ từ tốn đạp ga, hỏi: “Sao thế, cãi nhau với đồng nghiệp à?”
Tôi sững người.
Hả? Đồng nghiệp? Liên quan gì đến đồng nghiệp chứ.
Người đàn ông vờ như vô hỏi: “Sáng nay người giúp xách túi, đồng nghiệp đó, thân với ta lắm à?”
Tôi đáp: “Anh Phó Nghiêm à? Tôi với ta quen nhau từ ngày đầu mới vào , cùng tham gia khóa đào tạo nhân viên mới.”
Chung Hạ thẳng về phía trước, đường nét cằm căng lên, không rõ đang nghĩ gì.
Tôi quan sát vẻ mặt ta cẩn thận, hỏi: “Ờ… có thích kiểu đó không?”
Chung Hạ cau mày: “Bạn kiểu gì?”
Tôi : “Kiểu như đồng nghiệp kia ấy.”
Chung Hạ ngạc nhiên tôi: “Anh ta là đàn ông, tôi cũng là đàn ông.”
Nhìn biểu cảm của ta, tôi nhẹ nhõm hơn: “Ừ ừ, thế thì tốt, haha.”
Xe tiếp tục chạy, bỗng Chung Hạ như nhận ra điều gì, nhướng mày: “Thế ý là… ta thích kiểu như tôi?”
Tôi suýt phun cả nước ra ngoài.
Có lẽ từ phản ứng của tôi, Chung Hạ đã đoán , không biết đang nghĩ gì mà nở nụ rạng rỡ, không khí bỗng như sáng sủa hơn.
Thật kỳ lạ, đàn ông.
Đúng là không hiểu mỗi ngày họ nghĩ cái gì!
Đang chuyện, điện thoại tôi reo lên.
Là leader gọi.
“Xi Xi, quên với , khách hàng thích đánh cầu lông, tuần tới chúng ta sẽ đánh đôi. Bạn liên hệ Phó Nghiêm bên tổ kế bên thử xem, tôi nhớ ấy đánh giỏi mà.”
Tôi gật đầu: “Được, tôi sẽ hỏi xem ấy có rảnh không.”
Tắt máy, tôi chuẩn bị gọi Phó Nghiêm.
Nhưng Chung Hạ giữ tay tôi lại.
Phía trước là đèn đỏ, xe từ từ dừng.
Chung Hạ nghiêng đầu tôi, trong đôi mắt ánh lên ánh sáng nhạt của đèn đường, sắc ánh như màu hổ phách.
“Tôi cũng biết đánh cầu lông, và đánh không tệ đâu.”
Tôi ngẩn người: “Anh gì cơ?”
Giọng trầm ấm: “Tôi muốn chơi cùng , không?”
17
Một tuần sau.
Tôi đi cùng leader đón tiếp khách hàng, hộ tống họ vào sân cầu lông.
Khách hàng lần này là đại diện của một tập đoàn sản xuất hàng đầu trong nước.
Người cử tới đàm phán là ông Trần Học Chu, một vị quản lý tầm bốn mươi tuổi, dáng vẻ lão luyện, thường xuyên pha trò vô thưởng vô mà tự cho là hài hước.
Vừa vào sân cầu lông, ông ta đã cất lời: “Hai sao không mặc váy cầu lông nhỉ, tôi thấy người ta toàn mặc váy ngắn đấy.”
Leader của tôi chỉ mà không gì, nên tôi cũng im lặng.
Làm trong ngành này, không chỉ cần khả năng việc tốt mà còn phải biết nhẫn nhịn những huống xã giao khó xử.
Hồi thực tập năm tư, tôi vào tại một công ty thuộc top 3 trong ngành.
Vốn dĩ tôi đã có cơ hội nhận chính thức, chỉ vì tôi mắng một khách hàng định quấy rối mentor của mình, nên cơ hội ấy tan biến.
Hôm đó, mentor của tôi vừa khóc vừa mời tôi đi ăn.
Cô ấy cảm thấy rất có lỗi với tôi, không còn cách nào khác.
Trong ngành mà đàn ông nắm quyền chủ đạo này, phụ nữ muốn tồn tại phải biết chịu đựng, sau đó nỗ lực leo lên những vị trí cao hơn, giành nhiều tiếng hơn.
Nhưng trước khi đạt tới mục tiêu xa vời đó, việc duy nhất chúng tôi có thể chỉ là nhẫn nhịn, khác biệt chỉ ở mức độ mà thôi.
Sau đó, mentor của tôi nghỉ việc, dẫn tôi chuyển sang công ty hiện tại trở thành vị leader thân của tôi.
Tại đây, tôi kiềm chế tính cách mình, chỉ cần khách hàng không quá đáng, tôi đều trừ cho qua.
Lúc này cũng .
Thấy tôi và leader đều im lặng, Trần Học Chu đảo mắt, lại tiếp tục:
“Cả hai đều là chân dài xinh đẹp, dáng người đẹp thế này, không khoe ra thì phí quá.
“Trên đường tới đây, tôi thấy có cửa hàng thể thao, hay là chúng ta ra mua hai cái váy, tôi sẽ chi trả.”
Tôi đáp lại một cách lạnh nhạt: “Không cần đâu, chúng tôi thích mặc quần hơn.”
Trần Học Chu : “Sao lại thích mặc quần? Con nhỏ phải mặc váy chứ, vừa trẻ trung, xinh đẹp lại vừa quyến rũ!”
Tôi nhắm mắt, lén đảo tròng mắt một cái, cuối cùng không chịu nổi mà cãi lại: “Váy ban đầu là thiết kế cho nam giới mà, nếu ông thích thế thì tôi sẽ mua cho ông một cái.”
Trần Học Chu nhíu mày, tặc lưỡi: “Cô này…”
Leader nhẹ nhàng kéo tay tôi một chút.
Tôi hít sâu mấy hơi, rồi mỉm lễ phép: “Xin lỗi, Trần tổng, tôi hơi nhiều rồi, thôi không nữa, chúng ta chơi cầu lông thôi.”
Trần Học Chu hừ một tiếng, rốt cuộc cũng không thêm gì.
18
Nói một cách khách quan, kỹ năng cầu lông của Trần Học Chu rất khá. Ông ấy cơ bản có thể đưa cầu đi đúng hướng mình muốn.
Thế nên, việc ông ấy liên tục đập cầu vào mặt tôi, phần lớn là cố .
Tôi bị cầu đánh trúng mấy lần, lại phải khom lưng nhặt cầu hết lần này đến lần khác.
Leader không chịu nổi nữa, : “Xi Xi, để tôi thay .”
Ở phía đối diện, Trần Học Chu nheo mắt, lớn giọng: “Ấy, đừng đổi người, tôi thích đánh với trẻ.”
Tôi cắn răng, cúi xuống nhặt cầu, định với leader rằng không sao đâu.
Đúng lúc ấy, có người nhặt cầu lên trước.
Chung Hạ đứng trước mặt tôi, ánh mắt hơi xót xa.
Không hiểu sao, khoảnh khắc đó tôi thấy mũi cay cay, suýt bật khóc.
“Bảo…”
Tôi cố gắng tỏ vẻ như không có gì xảy ra, nghiêng đầu : “Bạn đến đúng giờ thật.”
Hẹn đánh cầu lúc 2 giờ chiều, đến sớm 5 phút, thật đúng chuẩn xã giao.
Chung Hạ lắc đầu: “Tôi đến muộn rồi.”
Anh đưa tay, cẩn thận chạm vào sống mũi và má tôi, giọng nhẹ nhàng: “Đau không?”
Tôi lắc đầu: “Không sao đâu, chỉ là cầu lông thôi, không đau.”
Ở phía sân kia, Trần Học Chu bắt đầu mất kiên nhẫn: “Hai người ở đó gì ? Có đánh tiếp không? Tiếp tục đi.”
Leader bước lên một bước: “Để tôi đánh.”
Trần Học Chu chằm chằm tôi, như không : “Tôi chỉ muốn đánh với ấy thôi.”
Tôi hít một hơi, siết chặt vợt: “Được thôi.”
Ngay lúc đó, cổ tay tôi bị nắm lấy.
Chung Hạ bước lên hai bước, đứng chắn trước mặt tôi, vung vợt một cách thoải mái.
“Tôi muốn đánh với ông, không?”
Sắc mặt Trần Học Chu thay đổi: “Cậu…”
Chung Hạ hơi ngẩng cằm, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo hiếm thấy.
Anh lặp lại lần nữa: “Tôi với ông đánh, hay không ?”
19
Có lẽ vì Chung Hạ quá cao lớn và mạnh mẽ (không phải đâu), Trần Học Chu bất ngờ đồng ý mà không gì.
Tôi chưa từng thấy Chung Hạ chơi cầu lông.
Không ngờ khi ta không có biểu cảm gì, lại có khí thế mạnh mẽ đến .
Tuy kỹ năng chơi cầu của tôi chỉ ở mức trung bình, cũng có thể dễ dàng nhận ra trình độ của Chung Hạ vượt xa Trần Học Chu.
Anh ta liên tục đập cầu, lúc thì đánh xa, lúc thì đánh gần, Trần Học Chu phải chạy vòng vòng khắp sân.
Đôi khi cú đánh trông có vẻ bình thường, cầu lại bay thẳng, mạnh mẽ vào mặt, bụng và cả đầu trọc của Trần Học Chu.
Trần Học Chu bị chọc tức đến mức vô cùng thảm , phải chạy khắp nơi nhặt cầu, thậm chí còn trượt chân ngã, mất một lúc lâu mới đứng dậy .
Ban đầu tôi có chút buồn bực, giờ thì hoàn toàn tan biến.
Chỉ muốn đứng trên khán đài nhảy cẫng lên và hét lớn cổ vũ.
Trên sân, Chung Hạ từ từ hạ vợt, quay đầu về phía tôi.
Khuôn mặt lạnh lùng như băng bất ngờ nở một nụ .
Leader ghé lại gần, thì thầm với tôi: “Người đó là ai? Đẹp trai quá.”
Tôi đáp: “Bạn cùng phòng của tôi.”
Leader : “Đừng , ánh mắt ấy chẳng hề bình thường.”
Tôi dở khóc dở : “Thật mà, chỉ là cùng phòng, ít nhất hiện tại là thế.”
Leader đầy ẩn ý, huých nhẹ vào tôi, ra hiệu xuống quần chơi cầu lông của Chung Hạ: “Mau nắm lấy cơ hội, đừng để hạnh phúc vuột mất.”
Tôi vô thức theo.
Và rồi…
Mặt tôi nóng bừng.
Bạn thấy sao?