Cô Bạn Cùng Phòng [...] – Chương 3

10

Tôi hét lên: “Làm sao có thể là Chung Hạ ?”

Anh ta bật : “Cần tôi cho xem chứng minh thư không?”

Nói rồi, ta thực sự lấy chứng minh thư ra.

Trong ảnh, người đàn ông mím môi, gương mặt không biểu cảm, vẫn đẹp trai đến mức không thể tin nổi.

Bên cạnh bức ảnh, phần họ tên ghi rõ ràng hai chữ “Chung Hạ.”

Tôi run rẩy đưa chứng minh thư trả lại cho .

Giọng tôi cũng bắt đầu run: “Bạn… không phải con sao?”

Chung Hạ sững lại một chút, : “Hình như tôi chưa từng mình là con .”

Tôi xấu hổ : “… Nhưng avatar của là một cún dễ thương! Tên cũng là một cái tên dịu dàng của con ! Lại còn đặc biệt gọn gàng, sạch sẽ!”

Chung Hạ bất lực :

“Được rồi, gì thì là thế đó.”

Nói xong, tiến thêm vài bước, đưa băng vệ sinh ban đêm cho tôi: “Đừng chuyện này nữa, cần dùng ngay không?”

Á!!!

Sao tôi lại quên mất chuyện này!

Chỉ mới mười phút trước! Tôi còn mượn ta băng vệ sinh ban đêm!

Tôi như con khỉ trên núi Nga Mi, nhảy bật ra phía bên kia ghế sofa.

“Không phải, đợi đã, tôi, , á á á á á á á!”

Tôi cuối cùng cũng nhớ lại tất cả những gì tôi đã với ta.

Gọi là bảo, bảo bối, bảo bảo.

Lướt mạng hứng lên, còn gọi là vợ.

Ngay tại ban công chung phía sau lưng tôi.

Tôi còn phơi những bộ quần áo vải vóc ít ỏi nhất có thể.

Hơn nữa!

ta tự tay giúp tôi thu về, từng món một gấp lại gọn gàng, từng món một để vào tủ quần áo của tôi.

Tôi còn đuổi theo hỏi thích nhất cái nào, có muốn tôi tặng một cái y hệt không.

Sau khi từ chối, tôi còn hỏi phải chăng size không phù hợp, size của phải chăng rất lớn!

Cứu tôi với!

Trời ơi!

Tôi thề từ nay về sau sẽ không gọi ông là trời ơi nữa!

Ông đâu có coi tôi như cháu ruột!

11

Ầm!

Ngoài cửa sổ, cơn mưa giông ập đến.

Chớp sáng rạch ngang bầu trời.

Tất cả đèn trong phòng khách đột ngột tắt ngúm.

Tối đen như mực.

Tôi giật mình, đầu gối va vào góc bàn trà.

Ngay tại chỗ, tôi quỳ xuống như cầu xin ông trời.

“Đau quá…”

Chung Hạ chỉ bước hai bước đã đến bên tôi, ánh mắt sáng rõ đến mức kinh ngạc.

“Đau ở đâu?”

Tôi rưng rưng : “Đầu gối, với cả bụng dưới…”

Lúc này, bụng dưới của tôi đột nhiên đau dữ dội.

Như thể có hàng trăm mũi kim liên tục xoáy sâu vào tử cung.

Tôi hít một hơi, : “Bảo… không, này, có thể dìu mình không? Mình muốn nằm trên giường.”

Anh ta chẳng lời nào, đưa hai tay ra.

Sau đó, tôi cảm thấy hai chân mình nhẹ bẫng.

Anh ta bế tôi lên, dễ dàng như không.

Tôi vô thức vòng tay quanh cổ .

Lập tức, tôi muốn thả tay ra: “Xin lỗi…”

Chung Hạ khẽ : “Ai đã , không xin lỗi, chúng ta không cần phải khách sáo như ?”

Tôi cúi đầu, lúng túng.

Chợt nhận ra, mép áo của ta bị tôi bung ra một đoạn, những cơ bụng săn chắc cọ vào eo tôi.

Mặt tôi nóng ran.

Chỉ muốn tránh ra ngay lập tức.

Chung Hạ bế tôi vào phòng ngủ, hơi thở phả nhẹ lên gáy tôi.

Một bước, hai bước, ba bước…

Giọng ta càng lúc càng trầm, hơi thở cũng dần trở nên nóng rực.

Tôi nghe thấy ta : “Xi Xi, đừng cử .”

12

Chung Hạ không chỉ mua băng vệ sinh ban đêm.

Anh còn mua đủ các kích cỡ băng vệ sinh, thậm chí cả trà gừng đỏ, miếng dán giữ nhiệt, túi chườm nóng.

Ai mà của ta, thật sự là có phúc lắm.

Trời đất ơi!

Tôi vừa rên rỉ vừa thay băng vệ sinh rồi nằm xuống.

Chung Hạ cầm đèn pin đi pha trà gừng, đổ nước nóng vào túi chườm.

Trong ánh sáng từ đèn pin, tôi len lén ta.

Trời xanh ơi.

Thật sự quá đẹp trai.

Và lúc này tôi mới nhận ra ta đang quàng chiếc khăn chấm bi màu hồng—đúng rồi, chính là chiếc tôi tặng cho cùng phòng quý của mình.

Bộ quần áo phối hợp lạ lùng này chẳng hề giảm đi sự đẹp trai của , mà ngược lại, còn khiến vẻ ngoài điển trai của trở nên dịu dàng hơn.

Tôi nằm co trong chăn, lén lút .

Gia đình ơi.

Thật sự không dám linh tinh nữa đâu.

Nếu quay về ba tháng trước, tôi nhất định!

Nhất định không gọi là bảo bối nữa!

Tôi sẽ gọi thẳng là chồng luôn! (Không phải chứ…)

Tôi đang nghĩ ngợi linh tinh, thì Chung Hạ đã bước tới, đưa trà gừng cho tôi: “Pha xong rồi.”

Tôi theo phản xạ đáp: “Bảo bối đút cho em đi.”

Nói xong, tôi chỉ muốn tát mình một cái.

Chung Hạ sững tay, mặt từ từ ửng đỏ, thấp giọng : “Đây là lần đầu tiên nghe gọi tôi như thế.”

Tôi ôm chăn che kín đầu, chỉ muốn độn thổ: “Aaaa xin lỗi, xin lỗi! Lần này thực sự không phải cố ý đâu, quen miệng gọi rồi không sửa …”

Anh ta im lặng một lúc rồi : “Nếu không sửa thì đừng sửa nữa.”

Bụp!

Ngay lúc đó, điện khôi phục.

Cả ngôi nhà sáng bừng lên.

Tôi ngây ngô: “A, có điện rồi, tốt quá! Ê, vừa nãy gì cơ?”

Chung Hạ ngẩng đầu tôi, ánh mắt sâu thẳm, từng từ từng chữ chậm rãi: “Đừng sửa, tôi thích gọi tôi như .”

13

Buổi hẹn hò ngày hôm sau đã bị hủy.

Vì đột nhiên có một dự án, leader gọi tôi đến tăng ca.

Cúp máy xong, tôi cảm thấy cực kỳ áy náy với Chung Hạ.

Đang nghĩ xem nên giải thích thế nào.

Thì thấy nhướng mày, hỏi: “Phải tăng ca à?”

Tôi ỉu xìu xách túi laptop lên: “Ừm… xin lỗi nhé.”

Anh tự nhiên đón lấy túi, : “Công ty ở đâu, tôi đưa đi.”

Tôi tròn mắt: “Hả?”

Anh mỉm : “Nếu không thể ăn cơm cùng , thì dành thời gian đi đường với cũng tốt mà.”

Chiều thứ Bảy, đường hơi đông xe.

Nhưng tôi lại cảm thấy rất vui.

Vì hương thơm dễ chịu trong xe, và vì… người đàn ông đang ngồi cạnh tôi.

Nắng rọi qua cửa kính, chiếu lên gương mặt nghiêng đầy thu hút của .

Tôi len lén trộm, len lén , suýt thì chảy nước miếng.

Không cẩn thận, ánh mắt tôi bị Chung Hạ bắt gặp.

Tôi hơi chột dạ, vội vàng quay đi.

Nhưng chỉ cong môi một mình.

Rất nhanh đã đến công ty, vừa hay có đồng nghiệp tổ bên cạnh, Phó Nghiêm, cũng quay lại thêm giờ.

Tôi chào ấy, Phó Nghiêm dừng lại đợi tôi.

Ở đây chỉ đỗ xe có thời gian quy định, tôi nhanh chóng xuống xe, nhanh chóng đóng cửa, nhanh chóng tạm biệt Chung Hạ.

Sợ ấy bị , tôi còn nhanh chóng giục: “Mau đi đi, lái chậm thôi, tạm biệt nhé!”

Chung Hạ không vội nhấn ga, ánh mắt dừng lại trên người Phó Nghiêm, từ trên xuống dưới quét một lượt.

Sắp quá giờ rồi, tôi lại hối: “Bảo, à không, này, đừng nữa mà, mau đi đi.”

Chung Hạ sâu vào mắt tôi một cái, rồi mới khởi xe, từ từ lái đi.

14

Phó Nghiêm xách giúp tôi cái túi, cùng tôi đi về phía công ty.

Bỗng có một cơn gió thổi qua Phó Nghiêm lấy tay che mắt, kêu lên: “Trời ơi! Cát bay vào mắt rồi, nhanh giúp tôi xem nào.”

Tôi vội kiễng chân, ghé sát vào mắt ta xem xét, sau đó thổi mạnh vài cái.

Phía sau bỗng vang lên tiếng còi xe.

Quay đầu lại, hóa ra là xe của Chung Hạ.

Anh vẫn chưa đi?

Người đàn ông đánh lái, chậm rãi lái xe tới, dừng ngay cạnh tôi.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt nghiêng tinh tế và sắc nét của .

Không biết có phải tôi tưởng tượng không, lúc này không có biểu cảm gì, như thể hơi có chút áp lực thấp.

“Xi Xi.”

Chung Hạ gọi tên tôi: “Tối nay tôi đến đón đi ăn cơm, không?”

Tôi : “Tối nay khả năng cao là phải việc muộn, hay để hôm khác đi.”

Chung Hạ liếc Phó Nghiêm bên cạnh tôi, : “Dù có muộn đến đâu, tôi cũng sẽ đến đón , không?”

Tôi gật đầu: “Được.”

Lúc này Chung Hạ mới mỉm , lái xe rời đi.

Phía sau tôi, Phó Nghiêm tiến lại gần, hào hứng hỏi: “Xi Xi, ta là ai thế? Đẹp trai quá!”

Tôi buột miệng: “Bạn cùng phòng của tôi.”

Phó Nghiêm khoa trương đưa tay lên ngực, hỏi: “Độc thân, thả thính không?”

Tôi lập tức cảnh giác: “Cậu định gì? Tôi nhớ là cậu mới hẹn hò với trai mới mà.”

Anh ta lắc lắc thân người, ngượng ngùng : “Bạn trai một người thì không thiếu, hai người thì không thừa mà.”

Tôi kéo tai ta, hét lên: “Cậu không tơ tưởng đến ấy!”

Phó Nghiêm kêu đau, : “Anh ấy chỉ là cùng phòng của cậu thôi mà, đâu phải trai cậu, cậu kích gì chứ?”

…Đúng rồi.

Đâu phải trai tôi.

Haiz.

Tại sao lại không phải là trai tôi cơ chứ.

15

Lại vừa họp xong hai cuộc.

Tôi lướt lướt điện thoại, thấy Chung Hạ gửi cho tôi mấy tin nhắn.

17:21, Chung Hạ: “Người vào công ty cùng đó, là đồng nghiệp của sao?”

17:57, Chung Hạ: “Xin lỗi, tôi có phải đã vượt giới hạn không?”

18:49, Chung Hạ: “Anh ta không đẹp trai, khí chất cũng không tốt, xứng đáng với người tốt hơn.”

19:17, Chung Hạ: “Xin lỗi, tôi không nên xấu người khác.”

19:32, Chung Hạ: “Anh ta thực sự không ổn.”

19:37, Chung Hạ: “Bạn giận rồi à?”

19:41, Chung Hạ: “Bạn thích Samoyed của tôi chứ? Nó tên là CC, để tôi đưa nó đến chơi với nhé?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...