5
Tuần trước Chung Hạ đi công tác.
Khi về, ấy tặng tôi một chiếc vòng cổ ngọc trai.
Bên ngoài hộp quà như thường lệ có dán một mẩu giấy nhớ, nét chữ mềm mại và đẹp đẽ của ấy:
“Thấy chiếc vòng này, cảm giác rất hợp với , hy vọng thích. Chung Hạ.”
Tôi chẳng rành về ngọc trai, liền vui vẻ đeo ngay.
Hôm sau đi , đồng nghiệp lập tức xúm lại.
“Đây chắc là ngọc trai biển nhỉ? Ánh lên đẹp quá.”
“Hiếm thấy là viên nào cũng to và tròn, lại không có vết.”
“Xi Xi, chiếc vòng này mua ở đâu? Có link không?”
Tôi thành thật trả lời: “Đây là quà của cùng phòng sau chuyến công tác, hình như không có link đâu.”
Một chị đồng nghiệp thốt lên: “Bạn cùng phòng rộng rãi thật đấy, vòng này phải cỡ vài chục triệu ấy nhỉ? Bạn cùng phòng nam hay nữ ?”
Tôi sờ sờ chuỗi ngọc, ngây ngô: “Bạn nữ ấy! Cô ấy tuyệt lắm, rất sạch sẽ, nhà cửa hầu như là ấy dọn, dưới sàn không bao giờ thấy sợi tóc nào cả. Mỗi lần ấy đi công tác về đều tặng mình quà, aaa ấy thực sự rất tốt! Mình thực sự may mắn khi có ấy!”
Đồng nghiệp rôm rả bàn tán về ngọc trai.
Tôi lén rút điện thoại ra, nhắn tin cho Chung Hạ:
“Bảo! Nhớ nhớ nhớ !”
Chung Hạ: “Có chuyện gì ?”
Tôi: “Không có gì, chỉ cảm thấy có thật là tốt huhu.”
Chung Hạ: “Ừ. Khi nào về?”
Tôi: “Còn chưa biết nữa, xem ra hôm nay lại phải thêm giờ rồi.”
Chung Hạ: “Được thôi.”
Tôi: “Bạn tìm mình có việc gì à?”
Chung Hạ: “Không.”
Tôi: “/Biểu cảm vật/ chó kiệt sức/”
Chung Hạ: “Chủ nhà sửa sang lại phòng tắm rồi, nhà mình mới lắp bồn tắm. Khi nào tan thì nhắn mình, mình chuẩn bị nước sẵn.”
Tôi: “What!!! Chủ nhà tốt quá!!!! Làm sao ấy biết mình muốn có bồn tắm!!!! Mình chỉ mới kể với cây xương rồng trong nhà thôi!!!”
Chung Hạ: “Ai mà biết .”
Tôi: “À này Bảo, giúp mình lấy cái đuôi thỏ ra không? Nó ở ngăn thứ ba trong tủ quần áo.”
Chung Hạ: “Bạn định mặc à?”
Tôi: “Ừ ừ.”
Chung Hạ: “… Mặc cho ai?”
Hệ thống thông báo: Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.
Chung Hạ: “Xin lỗi, đã phiền . Đây là quyền tự do của , mình không nên hỏi.”
Tôi: “Bảo ơi không xin lỗi! Chúng ta không cần phải khách sáo như ! Không mặc cho ai cả, mình tự ngắm thôi, hê hê.”
Chung Hạ: “Tự ngắm à?”
Tôi: “Hê hê hê, muốn xem không? Cơ thể mình siêu đẹp! Mình sở hữu cơ thể tuyệt vời nhất trên thế giới!”
Chung Hạ: “Mình tin chứ.”
Chung Hạ: “Nhưng thôi, để lần khác .”
Tôi: “Thế để lần sau nha! Mình là kiệt tác nghệ thuật đấy! /Quay vòng/”
Chung Hạ: “Cô nàng kiệt tác, về sớm nha.”
6
Cuối tháng rồi.
Thời tiết trở lạnh.
Tôi đi ngang qua trung tâm thương mại, thấy khăn quàng cổ mua hai giảm 30%.
Thế là tôi mua luôn hai chiếc.
Một chiếc cho tôi, một chiếc cho Chung Hạ.
Chị em đồng lòng, sức mạnh như vàng.
Sau này già đi, chúng tôi có thể quàng khăn cùng kiểu chấm bi màu hồng, đi chụp ảnh chung tại các khu du lịch!
Khi tôi về nhà, Chung Hạ vẫn chưa về.
Thế là tôi treo chiếc khăn lên tay nắm cửa phòng ấy.
Tiện thể nhắn cho ấy một tin.
“Bạn ơi, mình mua hai chiếc khăn quàng, cho một chiếc, nhớ đeo nha, khăn đôi nè đẹp đẹp lắm~ ❤️❤️”
Chung Hạ: “… Ý là khăn đôi?”
Chung Hạ: “Sao không trả lời tin nhắn?”
Chung Hạ: “Có phải mình nghĩ nhiều quá không?”
Hệ thống thông báo: “Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.”
Hệ thống thông báo: “Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.”
Hệ thống thông báo: “Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.”
Chung Hạ: “Cảm ơn.”
Tôi: “Bạn vừa thu hồi gì ? Mình đang rửa tay.”
Chung Hạ: “Không có gì.”
Tôi: “Ừ ừ! Nhớ đeo nhé! Màu hồng rất hợp với làn da của đó! /Biểu cảm vật/ chó kề cận/”
Chung Hạ: “Ừ.”
7
Dạo gần đây tôi nghiện lướt mạng, toàn chơi những thứ trừu tượng.
Tôi đăng một dòng trạng thái:
“Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta nên thường xuyên : xin lỗi, ơn, cảm ơn.
Như sẽ cải thiện mối quan hệ. Ví dụ: Xin lỗi, ơn mời tôi ăn cơm, cảm ơn.”
Đăng xong, bè bình luận ầm ĩ:
“Lừa thì , đừng lừa tiền.”
“Rất thích với , có cảm giác vừa mất người vừa mất của.”
“Kết với con người thật khó, may mà không giống con người.”
Tôi ôm điện thoại ha hả một lúc rồi tiếp tục việc.
Một lúc sau, tôi thấy Chung Hạ cũng bình luận.
Kỳ lạ! Tôi còn tưởng ấy chẳng bao giờ xem bảng tin.
Tôi nhấn vào chấm đỏ nhỏ, phát hiện ấy bình luận:
“Tôi muốn mời ăn cơm, không?”
Trời ạ, tất nhiên là !
Có đồ ăn ngon và người đẹp, bữa này tôi chắc chắn ăn ngon mỹ mãn.
Sau khi chốt lịch hẹn ăn tối với Chung Hạ vào tối thứ Bảy, tôi không biết trút cảm giác hạnh phúc phấn khích này đi đâu, nên lại đăng một dòng trạng thái khác:
“Bạn thích nước cam, nước dưa hấu, hay thích loại nhỏ như tôi?”
Chung Hạ lập tức bình luận:
“Tôi không thích nước cam, cũng không thích nước dưa hấu.”
Đúng tim.
Trong đầu như có pháo hoa bùng nổ.
Tôi ôm điện thoại, ngay tại bàn việc hét lên một tiếng.
Chị đồng nghiệp bị tôi giật mình: “Xi Xi, sao thế?”
Tôi chắp tay, A Di Đà Phật: “Chị à, em bắt đầu nghi ngờ giới tính của mình rồi.”
Chị: Tại sao nghi ngờ?”
Tôi: “Em cảm thấy em đang thầm thích một !”
Chị gật đầu: “Phụ nữ là hoàn hảo nhất.”
Tôi cũng gật đầu: “Không có phụ nữ thì Trái Đất cũng chẳng xoay .”
Chị : “Người em thầm thích không phải là chị đấy chứ?”
Tôi : “Không, là cùng phòng của em.”
Chị: “Ồ, thế thì quay lại viết báo cáo đi.”
Tôi: “Hehehehehehehehe.”
8
Hôm nay là thứ Sáu rồi.
Bình thường, không tôi tăng ca thì Chung Hạ tăng ca.
Thời gian ở nhà của chúng tôi cứ lệch nhau hoài.
Nhưng!
Chỉ mai thôi!
Mai tôi sẽ gặp ấy!
Tôi hào hứng thử quần áo, thử giày, thử cả vòng cổ.
Và rồi—
Bụng dưới đột nhiên đau như dao cứa.
Một dòng ấm áp chảy ra, tôi lập tức lao vào nhà vệ sinh.
Bồn cầu lấm tấm đỏ.
Đúng là đến kỳ kinh nguyệt rồi…
Tôi bất lực mở tủ chứa đồ, định tìm một chiếc băng vệ sinh ban đêm để thay.
Kết quả phát hiện, cái cuối cùng tôi đã dùng hết rồi.
Khốn kiếp, tất cả là tại cái clip khoe khoang tháng trước, khiến tôi trong cơn bực tức đã dùng băng ban đêm vào ngày cuối kỳ.
Giờ thì tốt rồi, quả báo đến.
May mà tôi vẫn có cùng phòng dấu.
Tôi nhắn tin cho Chung Hạ.
“Aaa bảo bối cứu mình với, có băng vệ sinh ban đêm không?”
Chung Hạ: “Đó là gì?”
Tôi: “Hả? Bạn chưa từng dùng băng vệ sinh ban đêm sao? Lẽ nào toàn dùng loại dài 420? Loại đó không tốt đâu, dễ bị tràn khi ngủ.”
Chung Hạ: “…”
Chung Hạ: “Tôi không dùng loại dài 420.”
Chung Hạ: “Vậy đang đến băng vệ sinh đúng không?”
Tôi: “Đúng … /Biểu cảm vật/ chó yếu ớt/”
Tôi: “Đau quá huhu, sắp đau chết rồi huhu, tôi muốn nổ tung Trái Đất để cả thế giới chịu chung số phận với tôi!”
Chung Hạ: “Đừng chết.”
Chung Hạ: “Tôi sẽ về ngay.”
9
Cửa nhà mở rồi lại đóng.
Chung Hạ mãi không đến.
Tôi thấy kỳ lạ, nhắn tin cho ấy.
“Bảo, đi mua băng vệ sinh ban đêm cho mình rồi à?”
Cô ấy không trả lời.
Tôi nuốt một viên ibuprofen.
Ôm lấy gấu bông, ngồi trên ghế sofa vừa đau đớn vừa chơi điện thoại.
Vừa chơi vừa than thở:
“Ibuprofen, đang gì thế? Mau phát huy tác dụng đi nào!
“Ông trời ơi, nếu tôi là cháu của ông thì xin đừng cho tôi đau bụng kinh nữa!
“Gì mà đồng đội ngớ ngẩn thế này! Không biết chơi đi rừng thì đừng có tranh, phải kết liễu chứ, chạy đi đâu đấy?”
Vừa xong, cánh cửa phòng cọt kẹt mở ra.
Một người đàn ông cao ráo, đẹp trai đứng ở cửa, tay xách một túi đồ.
Tôi hét lên: “Cứu với!”
Có người đột nhập!
Cướp của người rồi!
Cứu tôi với!
Anh ta bước lên một bước, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng gương mặt ấy.
Chân mày sâu hút, sống mũi cao thẳng, vì chạy vội mà hai má hơi đỏ lên.
Người đàn ông cau mày, vẻ mặt thoáng chút bối rối.
“Có chuyện gì , Xi Xi?”
Anh ta giơ túi đồ trong tay lên, lấy ra một thứ, giọng hơi không chắc chắn.
“Đây có phải là băng vệ sinh ban đêm mà cần không?”
Pạch một cái.
Điện thoại rơi xuống đất.
Tôi bật dậy từ sofa, ngơ ngác ta.
“Bạn là… Chung Hạ?”
Người đàn ông gật đầu: “Là tôi.”
Cái gì?
Cô cùng phòng dịu dàng, tốt bụng, đáng của tôi!
Sao lại biến thành một chàng lạnh lùng cao 1m9 đẹp trai thế này?
Bạn thấy sao?