Hứa Anh cùng mấy đứa bàn cuối nhanh chóng lên cầm phiếu điểm chính mình, tuy rằng lót đế nhớ tới Tinh Trầm của mình thi điểm cao, Hứa Anh không những không buồn, ngược lại còn rất tự hào, chính là đáng tiếc người khác không biết Cố Tinh Trầm là của .
Ách...
Thôi , đã từng là của .
Cố Tinh Trầm lạnh lùng, cậu đang không vui.
Từ Tĩnh thấy Hứa Anh cầm phiếu điểm không đau không ngứa, hơn nữa bộ dáng còn có chút vui mừng, quả thực không nổi: “ Quay về nhớ học tập học Cố Tinh Trầm, cùng ấy học!”
“ Vâng giáo!”
Bàn tay Hứa Anh đút trong túi áo đồng phục lỏng lẻo, một tay tiếp nhận phiếu điểm, cũng chẳng một cái.
Từ Tĩnh Hứa Anh mặc chiếc áo dài thời thượng, nhịn không răn dạy: “ Quần áo giày dép mặc chỉnh tề!”
Hứa Anh nhỏ giọng đáp ứng, tâm không tồi nhai kẹo đi qua người Cố Tinh Trầm, môi đỏ xinh đẹp cong cong, trắng trợn ném một tờ giấy nhỏ trên bàn Cố Tinh Trầm. Ở trước mặt cậu nắm chắc thời cơ chớp đôi mắt đen lúng liếng.
Đường Thơ thấy giật mình chằm chằm Hứa Anh, lại Cố Tinh Trầm. Hứa Anh đây là ... quyến rũ Cố Tinh Trầm ???
Nhìn thấy màn này, Đường Thơ đối với học thần ngồi cùng bàn lo lắng lại hơi đồng .
Đường Thơ: Không xong rồi con thỏ nhắm vào cỏ gần hang!
Hứa Anh ngồi xuống, nâng má trắng nõn bóng dáng Cố Tinh Trầm, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt theo tiết tấu đợi thiếu niên hồi âm.
Trước kia Cố Tinh Trầm đối với tuy không phải ngoan ngoãn phục tùng cũng là thập phần tốt.
Cho nên, cậu sao có thể dùng thủ đoạn âm hiểm như thế này tra tấn .
Ha hả.
Hứa Anh cảm thấy thiếu niên của khẳng định là đau lòng!
Hứa Anh rình Cố Tinh Trầm, thấy cậu đem hai tờ giấy bỏ vào notebook kẹp, đặt ở một bên.
Cánh tay duỗi ra, tự cho là thập phần thông minh tay mắt lanh lẹ nắm lấy vở trên bàn Cố Tinh Trầm đem qua. Mở ra, một tờ giấy là tờ vừa đưa cho cậu.
“ Này này này, Tinh Trầm, tớ thực sự đọc không , sao bây giờ ?”
Tờ thứ hai là tờ Cố Tình Trầm viết, chữ viết tú khí không thiếu cứng cáp, chỉ có hai chữ đơn giản rõ ràng tóm tắt.
--- “ Chia Tay.”
Hứa Anh : =^=
“ Tan học rồi! Tiểu Anh!”
Trần Tinh Phàm từ bàn học rình , kẹp túi sách ở dưới nách, vỗ vỗ Hứa Anh đang vùi đầu xem sách tiếng .
Hứa Anh ngẩng đầu, gương mặt héo rũ vẫy tay ba cái để cho Tinh Phàm đi trước, còn có việc. Sau đó lại tiếp tục cầm sách tiếng lên.
Tống Tiểu Chi khoác cặp sách hello kitty: “ Hứa Anh, hôm nay cậu trúng tà sao? Không bị phát sốt đi?”
Kim Vũ từ trước là người an tĩnh ít lời nhất, nhãn lực kinh người ngó mắt tới tòa tháp lù lù bất Cố Tinh Trầm ngồi trước Hứa Anh, đem bass khoác lên vai, trong lòng đoán ra gì đó, sải bước ra khỏi phòng học.
Tống Tiểu Chi đi nhờ xe Kim Vũ chạy nhanh theo vẫy vẫy tay cùng Hứa Anh đuổi kịp Kim Vũ.
Trần Tinh Phàm kéo kéo áo khoác đua xe, một đầu tóc ngắn, ngực phẳng, chợt thấy so với nam sinh còn soái hơn.
“ Đừng quên cậu đã hẹn tám giờ rưỡi đua xe, nhanh lên nhé? Đều là hẹn cùng đại tiền bối, đến trễ không tốt đâu.”
Trần Tinh Phàm .
“ Được cậu đi đi, đừng tớ học tập phân tâm.” Hứa Anh lười nhác vẫy vẫy tay.
Trần Tinh Phàm: ...
Cô vùi đầu ôm bả vai Hứa Anh ánh mắt hướng tới người phía trước : “ Này, cậu hình như rất sợ trai cũ phải không.”
Bỗng dưng bị chọc trúng chỗ đau, mặt Hứa Anh nóng lên, nâng cằm lên, giọng cao lên vài đề xi ben: “ Ai? Ai sợ câu ta? Cậu ta có gì mà sợ... làn da trắng còn hơn cả con , gay chết mất!”
Hứa Anh vì chứng minh lời của mình còn phối hợp trắng mắt liếc Cố Tinh Trầm đứng sát bảng đen một cái.
Hôm nay Cố Tinh Trầm trực nhật quét dọn vệ sinh.
Cậu tay nắm giẻ lau bảng, lau một hàng công thức vật lý, hơi dừng lại, sau đó tiếp tục lau.
Cố Tinh Trầm vóc dáng cao, lau bảng đen cũng chẳng lao lực, mặt cậu không có biểu nghe một loạt câu linh tinh Hứa Anh cùng Trần Tinh Phàm ríu rít .
À, cậu gay, không phải con trai đúng không...
Xem ra là chưa dạy dỗ tốt rồi.
Trong phòng học mau chóng không còn người, trực nhật cùng Cố Tinh Trầm là một nam sinh học ngoại trú, bởi vì nhà quá xa liền đi trước, Cố Tinh Trầm phải giải quyết hậu quả.
Chiều hôm lặng lẽ bao phủ. Chờ Cố Tinh Trầm đổ xong rác từ cửa sau tiến vào, Hứa Anh đã đè sách giáo khoa, gối cánh tay ngủ.
Phòng học không bật đèn, ánh sáng ảm đạm.
Nhẹ nhàng kéo ghế ngồi bên cạnh Hứa Anh, Cố Tinh Trầm ngồi xuống lấy áo khoác đồng phục của mình khoác trên người Hứa Anh, miễn cho ngủ bị lạnh.
Kích cỡ quần áo của cậu rất lớn, Hứa Anh mặc vào cả người nho nhỏ, Cố Tinh Trầm bỗng nhiên nhớ lại thời điểm học cấp hai, cậu vừa bắt đầu cao lên, Hứa Anh cả một đoạn thời gian đều thật hoảng loạn, cậu hỏi vì sao, Hứa Anh nhíu mày nửa ngày mới với cậu, sợ hãi về sau không thể trấn áp cậu nữa.
Hứa Anh rất thông minh, đại khái khi đó cũng phát hiện cậu không giống như mặt ngoài ôn hòa vô , đơn giản như , bắt đầu mâu thuẫn, kiêng kị cho nên sau này mới rời xa.
Chính là....cậu không thể buông tha cho .
Hứa Anh ngủ rất sâu, có thể là do học tập một ngày đã đem đầu óc mệt mỏi.
Môi đỏ hơi mấp máy, lộ ra một ít răng trắng như tuyết, giống như hoa hồng nhỏ trên nền sương sớm chọc người ta rung .
Đánh giá Hứa Anh trong chốc lát, ánh mắt Cố Tinh Trầm hơi phiêu, cầm lòng không đậu hôn xuống đôi môi đỏ thắm.
“ Còn dám tớ gay sao? Tớ nghĩ cậu là chưa dạy dỗ tốt.”
Khi đôi môi thiếu niên sắp chạm vào, nữ sinh ngủ say tự nhiên mở to đôi mắt, Cố Tinh Trầm không phòng trước bị bắt tại trận.
“ ...........”
Ánh mắt Hứa Anh hơi mê man, quay mặt lại không cho Cố Tinh Trầm hôn, trong miệng còn thầm: “ Không phải trai không cho hôn...”
Cố Tinh Trầm: “........”
______
Tác giả có lời muốn : Cảm ơn..haha hai vị đại lão địa lôi nhặt ve chai? moah moah? Bút tâm.
Bạn thấy sao?