Cô Ấy Nói – Chương 5

Hứa Tâm Nghi đã đặt một phòng KTV, còn là phòng VIP, vừa bước vào đã sáng choang đến lóa mắt. Mọi người xuýt xoa, quả nhiên là con nhà giàu, phong cách thật hào phóng.

Chúng tôi đi vào phòng lớn nhất ở cuối hành lang, diện tích rộng bằng nửa sân bóng rổ.

Tôi ngạc nhiên lè lưỡi : "Tâm Nghi, phòng mình chỉ có 6 người thôi, dùng phòng lớn thế này có phải hơi phí không?"

Dù là ấy trả tiền đi nữa, để người ta tốn kém như , tôi cũng thấy áy náy.

Hứa Tâm Nghi dựa vào sofa, chân vắt chéo, nhếch môi : "Không sao, lát nữa sẽ có nhiều người, cỡ này là vừa đẹp."

Trần Gia Gia hỏi: "Tâm Nghi, cậu còn mời thêm người khác à? Có chàng nào đẹp trai không?"

"Trùng hợp ghê, toàn là soái ca, tám người mẫu, các cậu cứ thoải mái chọn."

Tôi và Trần Gia Gia nhau, toe toét rồi giả vờ xoa xoa cằm như đang chọn lựa.

Đúng lúc mọi người đang ngạc nhiên thì cánh cửa mở ra. Quản lý dẫn vào một nhóm thanh niên cao không dưới 1m85, vai rộng, chân dài, eo thon săn chắc.

Mắt tôi mở to như cái chuông đồng, cho đến khi tôi thấy người cuối cùng.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt dài hơi xếch lên, nổi bật giữa đám đông.

Anh thấy tôi liền ngẩn người, giây sau nở nụ đầy mê hoặc.

Đây chẳng phải là Cố Thời Dã sao?

Trần Gia Gia cũng đứng hình, chỉ vào rồi hỏi: "Tâm Nghi, tớ thích này, không?"

Hứa Tâm Nghi nhíu mày: "Hả? Anh đó là..."

"Tớ chọn rồi!" Tôi bật dậy, nắm tay Cố Thời Dã. Quay sang Trần Gia Gia, tôi : "Xin lỗi nhé, cậu nhường này cho mình không? Mình mời cậu một tháng trà sữa."

Trần Gia Gia nhăn mặt suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn chịu thua trước một tháng trà sữa.

"Thôi , nhường cậu đó. Dù sao mình cũng không thực sự cần đàn ông."

Tôi kéo Cố Thời Dã vào góc ngồi xuống, Hứa Tâm Nghi đi tới, kéo tôi lại : "Tư Vũ, thật ra ấy..."

Cô ấy chưa hết câu thì bỗng có tiếng ho khan bên tai. Quay đầu lại, tôi thấy Cố Thời Dã chằm chằm Hứa Tâm Nghi.

Ánh mắt còn mang theo hàm ý đe dọa.

Hứa Tâm Nghi lập tức ngậm miệng, quay đầu sang chỗ khác.

Người gì kỳ lạ, sao lại có thể hung dữ với người trả tiền chứ? Không sợ bị khách phàn nàn sao?

Tôi kéo vạt áo Cố Thời Dã, không vui : "Này, ấy là thân của tôi, sao cậu hung dữ với ấy thế?"

"Với lại hôm nay là ấy trả tiền đấy, cẩn thận không bị người ta mắng cho."

"Ồ, sao?" Cố Thời Dã không mấy bận tâm: "Vậy cậu nghĩ tôi ở đây để gì?"

"À, chẳng phải phải cậu là...?" Người mẫu nam à?

Tôi l.i.ế.m môi, sợ tổn thương lòng tự trọng của nên không dám nốt câu sau.

Anh tôi rồi , dáng vẻ cứ như đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng tôi .

"Vừa nãy cậu không bảo là muốn tôi bồi sao? Nói đi, muốn bồi thế nào?" Cố Thời Dã một tay cầm chai rượu, ngón tay thon dài tháo hai chiếc cúc áo của mình.

"Thế này có phải kiểu bồi đó không?" Anh .

Sau lưng truyền đến những ánh mắt nóng bỏng. Tôi quay đầu lại, Trần Gia Gia và mấy người còn lại đang tôi, mặt tò mò như đang chờ xem kịch hay.

"Tiếp tục đi, tiếp tục." Hứa Tâm Nghi một tay vặn mặt họ đi, miệng không ngừng.

Tôi liếc họ một cái, gương mặt lại không tự chủ mà đỏ lên.

Lại Cố Thời Dã, chiếc xương quai xanh cùng cơ bắp săn chắc lộ ra, tôi đưa tay lên cài lại cúc áo cho hắn.

"Con trai ra ngoài phải giữ gìn bản thân, đừng để lộ hết thế này."

Anh ghé sát tai tôi, thấp giọng : "Ồ? Không thích tôi để người khác thấy à? Vậy tôi chỉ cho cậu xem thôi, sao?"

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo , trong lòng thầm thở dài.

Anh là một người tốt, tiếc là lại là một tên "gà".

Dù sao hôm nay giúp tôi, bây giờ khó khăn thì tôi cũng nên giúp mới đúng.

Nghĩ , tôi hỏi: "Cố Thời Dã, cậu có thiếu tiền không?"

Anh ngẩn người, một lúc lâu sau mới ậm ừ một tiếng.

Xem ra đúng như .

Tôi thở dài, rút một thẻ ngân hàng từ trong túi ra, nhét vào tay .

"Đây là tiền tôi kiếm từ thêm, chỉ có 2000 tệ, không biết có giúp cậu không. Cậu nhận rồi thì sau này đừng đến những nơi như này nữa."

Sợ nghĩ số tiền này ít quá, tôi bổ sung thêm: "Tháng sau tôi còn có học bổng, lúc đó tôi sẽ đưa tiếp cho cậu."

Anh thẻ ngân hàng trong tay tôi, ngạc nhiên đến ngẩn người, khóe miệng co giật.

"Tần Tư Vũ, cậu định bao nuôi tôi à?"

"À, có thể là ."

"Cậu tôi thế này... chỉ đáng giá 2000 tệ à?"

Tôi rụt cổ lại: "Vậy... 2500?"

Anh tức giận uống hết một chai rượu, tay cầm chai rượu siết chặt đến trắng bệch, mặt lại đỏ lên.

Trông cũng khá đẹp trai.

Tôi chống cằm , thật ra rất đẹp trai, trong đám người như này, là người nổi bật nhất.

Biết đâu tôi thật sự không đủ khả năng bao nuôi ?

Tôi hơi lúng túng, nhân lúc đang uống rượu, định chồm qua lấy lại thẻ ngân hàng. Ai ngờ vừa chạm đến mép thẻ thì bị giữ chặt lại.

"Làm gì ? Muốn lật lọng à?" Ánh mắt lộ vẻ giận dữ.

Tôi ngượng ngùng gượng: "Không phải, tôi nghĩ hình như cậu có giá thật, thôi để sau đi."

Anh liếc tôi một cái, hừ một tiếng: "2500, không thiếu một đồng!"

Sau đó chỉ còn cách trơ mắt nhét thẻ ngân hàng của tôi vào túi.

"Vậy, phần còn lại 500 có thể trả góp không?" Tôi yếu ớt hỏi.

"Trả góp . 100 năm mới trả hết, nếu chưa trả hết thì đừng hòng rời đi!"

Hả? Còn có thể trả góp à?

Mắt tôi sáng lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...