Cô Ấy Nói – Chương 4

Tống Yến vẫn chạy ra ngoài đuổi theo Thẩm Đình. Đám đông trong sân bóng rổ cũng dần tản đi.

Tôi đưa chiếc áo khoác đã giặt sạch cho Cố Thời Dã, hai chúng tôi sóng vai đi về phía cổng.

Ngoài trời đổ mưa lớn, tôi không mang ô, đang định chạy ra thì bị kéo lại.

Cố Thời Dã trùm áo khoác lên đầu tôi, còn thì tự bước vào màn mưa: "Này, hay là cùng nhau đi?" Tôi chỉ vào chiếc áo khoác đang trùm trên đầu mình.

Anh cũng chẳng khách sáo, chui vào chung với tôi. Hai chúng tôi mỗi người cầm một bên áo khoác, che mưa mà chạy trong cơn mưa xối xả. Tiếng gió rít bên tai, nước b.ắ.n tung tóe dưới chân ướt cả vạt váy.

Đột nhiên tôi nổi hứng muốn , cố ý giẫm mạnh tạo ra những vũng nước lớn hơn. Cố Thời Dã và tôi chung một chiếc áo khoác, tất nhiên không thể tránh kịp, nước b.ắ.n tung tóe ướt hết người .

Tôi không nhịn lớn. Anh cũng không chịu thua, kéo tôi đến chỗ nước đọng sâu hơn rồi giẫm mạnh khiến nước b.ắ.n tung tóe. Tôi hét lên rồi tránh đi, bất cẩn giẫm phải một chỗ trũng suýt ngã.

Cố Thời Dã nhấc tôi lên như nhấc một gà con, giọng đầy vẻ chế giễu: "Tần Tư Vũ, sao cậu trẻ con thế?"

Tôi bĩu môi không phục: "Nói như cậu không giẫm nước ấy, rõ ràng cậu cũng vui mà."

"Đúng là tôi vừa giúp cậu xả giận, hình như cậu quên tôi rồi nhỉ?"

"Vậy… tôi mời cậu ăn một bữa nhé?"

Khóe miệng thoáng cong lên, khẽ mỉm : "Cũng thôi."

Tôi nghiêng đầu , khuôn mặt thanh tú của chàng trai dính vài giọt nước mưa, tóc mái ướt rũ xuống trán, nước mưa chảy dọc theo từng sợi tóc, lướt qua chiếc cổ trắng mịn rồi rơi xuống xương quai xanh thấp thoáng.

Không hiểu sao, tôi bỗng thấy tim mình lỡ một nhịp. Cảm giác rất kỳ lạ, trước đây chưa từng trải qua.

Tôi vô thức cúi đầu, ánh mắt vẫn không thoát khỏi ấy.

"Sao tôi ? Thích tôi à?"

"Ai thích cậu chứ? Đồ tự luyến! Hơn nữa nếu cậu không tôi, sao biết tôi cậu?" Nói thì mạnh miệng thế thôi, trong lòng lại lo lắng.

Thấy định tiếp, tôi quyết định ra đòn trước: "Cậu cũng tôi đấy, hay là cậu cũng thích tôi?"

Thiếu niên khẽ nuốt nước bọt, định gì đó bị câu của tôi nghẹn họng.

"Ai mà thích cậu chứ? Đồ tự luyến, con tự luyến như cậu chó cũng chẳng thèm!"

Cố Thời Dã đưa tôi đến dưới ký túc xá. Tôi lên lầu lấy cho ấy một chiếc ô.

Trước khi đi, lại nhét chiếc áo khoác vào tay tôi: "Áo lại bẩn rồi, giặt giúp tôi lần nữa nhé, hôm khác tôi đến lấy."

Lại phải giặt nữa sao? Anh nghĩ tôi là máy giặt tự hả?

Tôi ngước mắt , thấy bộ đồ bóng rổ trên người cũng ướt sũng, vải dính sát vào da, lộ ra đường nét cơ bắp mờ mờ.

Tôi vội vàng quay đi chỗ khác, lòng đã hơi ngại ngùng vẫn mạnh miệng:

"Quần áo trên người cậu cũng ướt rồi, sao cứ bắt tôi giặt mãi chiếc áo này?"

Dù sao cũng ướt cả rồi, còn gì khác biệt? Tại sao cứ phải bắt tôi giặt?

"Ý cậu là muốn giúp tôi giặt hết? Vậy tôi cởi ra ở đây nhé?"

Rõ ràng đang hiểu lầm, vẫn vừa vừa kéo cổ áo, tác chuẩn bị cởi đồ.

Tôi sợ đến nỗi vội vàng giữ chặt lấy áo của , nghiến răng nghiến lợi: "Được rồi, rồi, cậu thắng, tôi giặt giúp cậu, chưa?"

Nói xong tôi ôm chiếc áo khoác rồi chạy một mạch.

Tối hôm đó, tôi mơ thấy Cố Thời Dã cởi áo trước mặt tôi. Anh còn nắm lấy tay tôi, bắt tôi chạm vào cơ bụng của . Tôi đỏ mặt, vừa hét vừa chạm, cảm giác này, thật đến mức không giống một giấc mơ.

Càng chạm tôi càng tỉnh dậy.

Trước mặt tôi là khuôn mặt của cùng phòng, Trần Gia Gia, ấy tôi với ánh mắt đầy tò mò.

Tôi giật mình, bật dậy khỏi giường.

"A! Cậu, sao cậu lại đứng bên giường tớ?"

Trần Gia Gia tôi, ánh mắt đầy hoài nghi: "Tớ chỉ đi ngang qua giường cậu thôi, tự nhiên cậu túm lấy tay tớ rồi cứ xoa mãi, tớ còn chưa hỏi cậu đang gì đấy!"

"À đúng rồi, cậu còn chảy m.á.u mũi nữa, tớ đã lau giúp cậu rồi."

Gì cơ? Chảy m.á.u mũi?

Tôi đưa tay sờ lên mũi, cảm giác dính dính, thật sự là chảy máu!

Trần Gia Gia đưa cho tôi một tờ khăn giấy, đôi mắt lấp lánh ánh hóng hớt: "Tư Vũ, gần đây cậu có đào hoa à? Mau kể đi!"

"Không có! Tuyệt đối không có!" Tôi lập tức phủ nhận trong lòng vẫn bồn chồn không yên.

"Nếu tớ vừa chia tay đã thích người khác rồi, có phải hơi tồi không?"

"Đúng là hơi tồi, có mới nới cũ, cậu thì khác. Học sinh tiểu học nhau còn nắm tay luôn rồi, còn cậu với Tống Yến thì sao? À, cậu đã bài tập giúp ta rồi, có khi còn luôn phần của Thẩm Đình ấy chứ." Hứa Tâm Nghi nãy giờ im lặng, bỗng dưng xổ một tràng.

Tôi cạn lời, chỉ có thể im lặng cúi đầu.

Thấy tôi không gì, ấy an ủi: "Tư Vũ, đừng buồn nữa. Thế này đi, tối nay tớ sẽ tổ chức một buổi tiệc, coi như mừng Tư Vũ trở lại cuộc sống độc thân."

"Wow! Tâm Nghi, cậu tuyệt quá!"

Cả phòng reo hò đầy phấn khích.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...